Nửa năm sau.
Tây Môn Tình cảm thấy mấy ngày nay sắc mặt của sư phụ không được tốt cho lắm, vội quan tâm hỏi: “Sư phụ, có phải thân thể của người khó chịu không?”
Liễu Nghi Sinh liếc mắt, sao y có thể trả lời rằng sư phụ không khác gì con, qua mấy ngày nữa là phải sinh con rồi, y chỉ có thể qua loa có lệ mới miễn cưỡng gác lại chuyện này.
Bụng của Tây Môn Tình đã không còn nhỏ nữa, thân thể lại càng ngày càng suy yếu, Liễu Nghi Sinh rất lo lắng Tình Nhi sẽ không vượt qua kỳ sinh sản nổi. Nhớ năm đó lúc y mang thai hai cục cưng, hai huynh đệ đã bị y lăn qua lăn lại thành cái dạng gì, tuy vậy mà y vẫn còn phải ăn không ít khổ đâu.
Vào thời gian mang thai tính tình của sản phụ đều sẽ đặc biệt táo bạo, chuyện này không hề liên quan gì đến tính cách cả, bởi vì đang có hài tử cho nên bên trong thân thể đã xảy ra một loạt biến hóa mà thôi.
Chỉ là lần này, bởi vì đã là lần thứ hai y sinh sản, hoặc cũng có thể là bởi vì y đã từng ăn qua quả xanh ngọc mà hai huynh đệ phải dùng tính mạng để mang về cho mình, thế nên cũng không có thượng thổ hạ tả ốm nghén đến quá nghiêm trọng, ngược lại còn cảm thấy thân thể mũm mĩm ấm áp đầy sức sống.
Nghĩ đến cũng đúng thôi, hiện tại cuộc sống của y không lo không nghĩ, tâm tình thoải mái, cũng không phải sợ sinh hài tử ra sẽ không có ai chiếu cố.
Nhưng mà tiểu đồ đệ đáng thương của y, phải cô đơn lẻ loi mang thai hài tử, bên người cũng chỉ có một người sư phụ là y đây, cho nên Tây Môn Tình cũng không thể nổi nóng với vị sư phụ này, mỗi ngày cũng không nói được bao nhiêu câu, nhìn qua liền biết hài tử này đang giấu tâm sự ở trong lòng, nếu cứ để tình trạng này kéo dài không chỉ tạo thành ảnh hưởng xấu tới bản thân, mà đối với hài tử cũng không có điểm nào tốt cả.
Là một sư phụ tốt và một đại phu tốt, đương nhiên y không thể chỉ quan tâm đến sức khỏe thân thể của đồ đệ, mà quan trọng hơn là còn phải quan tâm đến tâm tình của đồ đệ nữa kìa.
Liễu Nghi Sinh có khổ nhưng không tìm được cách giải quyết, chỉ có thể đi hỏi thăm hai huynh đệ đã từng chiếu cố sản phụ mà thôi.
Hai người bọn họ đang vô cùng buồn chán, tức phụ nhi không có ở bên cạnh, nhi tử cũng xa tận chân trời, đang buồn bực cầm cần câu câu cá đọ sức chịu đựng, thấy Tiểu Liễu Nhi của bọn họ tới tìm hai người, Kỳ Canh liền quẳng cần câu sang một bên, Kỳ Thạc thấy thế rống giận: “Cá sắp cắn câu rồi!”
“Cá cắn câu thì cứ cắn câu đi, nào có quan trọng bằng Tiểu Liễu Nhi chứ.” Kỳ Canh hưng phấn ôm lấy Liễu Nghi Sinh quay một vòng, hôn một cái vào mặt y rồi mới hỏi: “Sao sáng nay lại đến tìm bọn ta rồi? Cục cưng đá ngươi hả?”
Liễu Nghi Sinh cười đập hắn một cái: “Cục cưng còn chưa có thành hình đâu nha, nơi nào lại biết đá người chứ, bộ ta nhớ hai ngươi cũng không được sao?”
Y biết gần đây mình đã vắng vẻ hai người bọn họ, không chỉ đá tướng công của mình ra khỏi nhà mà bởi vì đang mang thai cũng không thể thực sự giao hoan với hai người được… Trong lòng áy náy, ngoài miệng liền ngọt ngào hơn.
“Cái miệng nhỏ nhắn của ai mà ngọt tới vậy hả, để ca nếm thử.” Kỳ Thạc cũng đã quẳng cần câu đi mất, vội kéo người sang hôn lên.
Giữa ban ngày ban mặt ba người náo loạn một hồi, sau đó Liễu Nghi Sinh mới nói ra suy nghĩ của mình cho hai người bọn họ nghe.
“Hmm… Vấn đề này…” Kỳ Thạc sờ sờ cằm, suy nghĩ một chút mới nói: “Ta nghĩ Tiểu Liễu Nhi không thể nào giải quyết được rồi, hiển nhiên là đồ đệ của ngươi đã bị người lừa tâm đi mất, người nọ không xuất hiện, tâm tình của y sẽ không khá lên được, dù ngươi có làm cái gì cũng đều uổng công mà thôi.”
“Nói như vậy cũng không được, thiếu gia Nam Cung gia phụ lòng người như vậy, chẳng lẽ muốn để cho tiểu đồ đệ nhà chúng ta phải thương tâm cả đời vì hắn hay sao?” Kỳ Canh ở bên cạnh lắc đầu biểu thị không đồng ý.
Thì ra, dưới sự phân phó của Liễu Nghi Sinh, hai người đã sớm tra được toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra lúc Tây Môn Tình ở Nam Cung gia đến nhất thanh nhị sở rồi.
“Đã nói tâm tư của ngươi không đủ tinh tế mà. Nếu như có thể nói không thương tâm liền không thương tâm, vậy thì còn gì là tình yêu nữa đây? Tình yêu là một thứ mê người nhất cũng là một thứ mà con người không có cách nào tránh né được nhất, đó chính là không kiềm hãm được, vô pháp tự kiềm chế. Huống chi tính tình của tiểu đồ đệ quá đơn thuần, người càng đơn thuần lại càng để tâm đến tình yêu nhiều hơn. Chỉ đáng tiếc là y gặp phải người không tốt, nếu có thể giống như Tiểu Liễu Nhi gặp được loại người si tình đệ nhất thiên hạ như hai chúng ta đây, nhất định là sẽ không phải thương tâm như vậy rồi.”
Đang hảo hảo nói chuyện hắn lại không đứng đắn, Liễu Nghi Sinh vừa tức vừa buồn cười: “Cũng không sai, hai người đệ nhất thiên hạ đều bị ta độc chiếm mất rồi, cho nên các ngươi liền phân phát thiện tâm, ngẫm lại xem nên giúp người đáng thương thế nào đây.”
Nghe được Tiểu Liễu Nhi khen khiến cho hai huynh đệ thập phần hớn hở, tâm tư Kỳ Thạc chuyển chuyển, sau đó mới nói: “Tiểu đồ đệ của ngươi, có được thỏa mãn chuyện giường chiếu lúc còn ở với Nam Cung thiếu gia không?”
Liễu Nghi Sinh liếc mắt nói: “Ta thân là sư phụ, làm sao có thể hỏi người ta mấy loại chuyện này được chứ?”
“Liễu Nhi ngốc, không cần hỏi a, lúc ngươi nhắc tới nam nhân kia, đồ đệ của ngươi có phản ứng gì?”
Liễu Nghi Sinh tỉ mỉ nhớ lại một chút: “Hình như là có chút thẹn thùng, cứ luôn mặt đỏ.”
“Vậy cũng không cần đoán nữa, chắc chắn là cảm giác hết sức tốt. Không thôi cũng không thể tùy tiện làm lớn bụng người khác được, ngươi nói xem có đúng không?”
Liễu Nghi Sinh không có cách nào đáp trả, y cảm thấy càng ngày Kỳ Thạc càng lưu manh rồi.
“Kỳ Thạc nói rất có lý, nếu như không hài lòng về phương diện kia, tình cảm giữa hai người sẽ không chân chính ngọt ngào được đâu. Hơn nữa ta nhớ rõ tiểu đồ đệ nhà ngươi cũng là người song tính đúng chứ? Dục vọng cũng sẽ mạnh hơn người bình thường một chút rồi.”
Liễu Nghi Sinh đỏ mặt nện Kỳ Canh: “Ai dục vọng mạnh chứ hả? Cũng tại các ngươi biến thành như vậy thôi!”
Đề tài càng ngày càng lệch lạc, Kỳ Thạc cố gắng kéo đề tài khỏi quỹ đạo đang mất khống chế kia về: “Tiểu Liễu Nhi, ý của ta là, ngươi nghĩ biện pháp giúp đồ đệ ngươi hóa giải nhu cầu lúc mang thai của y đi. Y là một nam nhân, tự sờ sờ cũng được mà.”
“Ta nhớ lúc Tiểu Liễu Nhi có thai, cả ngày cứ quấn quít lấy hai chúng ta sờ ngươi liếm ngươi, ngươi thật may mắn, có bọn ta đến thỏa mãn ngươi bất cứ lúc nào, chỉ tội cho hai ta khi đó nghẹn thành như vậy cũng không dám chạm vào ngươi chút xíu nào.”
Kỳ Canh nhớ lại cái gì đó mà đầy mặt hạnh phúc…
Liễu Nghi Sinh bị lời nói của hắn chọc cho xấu hổ, gắt giọng: “Không cho nói nữa, có thể mấy ngày nữa là bụng của ta sẽ lớn lên rồi, đến lúc đó hai ngươi còn phải dẫn ta về thôn tìm phụ thân đó.”
“Đương nhiên, chờ đến khi bụng bảo bối lớn rồi, bọn ta còn muốn đi vào đẩy đẩy tam nhi tử nhanh chui ra, đừng hành hạ tức phụ nhi của hai ta nhiều như vậy nữa.”
Tuy rằng hai người nói đầy miệng không đứng đắn, nhưng Liễu Nghi Sinh cảm thấy lời nói của Kỳ Thạc hết sức có đạo lý. Vì sức khỏe của thân thể và tinh thần của đồ đệ, y ra lệnh cho hai người vào trong thành mua sách đông cung đồ, đối với lần này hai huynh đệ phi thường không còn gì để nói, làm được kiểu sư phụ tận tâm tận lực như Tiểu Liễu Nhi thế này đây, chắc chắn rằng trước đây chưa từng có ai, sau này lại không người nào bì nổi.
“Sư phụ… Người… Người cho con cái này… Để làm gì…” Lúc Tây Môn Tình nhận được tập tranh long dương đã xấu hổ đến mức không còn cách nào nói chuyện rõ ràng được, cặp mắt hoa đào to tròn xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Liễu Nghi Sinh, cực kỳ chọc người khác cảm thấy thú vị.
Liễu Nghi Sinh dỗ dành vài câu, thực sự chọc cho Tây Môn Tình muốn tìm một cái lỗ để chui xuống luôn rồi, y chỉ có thể cảm khái đồ đệ vẫn còn quá đơn thuần, loại tính tình này, chính là một tiểu bạch thỏ đơn thuần sống sờ sờ, so với cái tên đại lưu manh của Nam Cung gia kia, không bị ăn sạch sành sanh mới là chuyện kỳ quái đó.
Sợ mình sắp lâm bồn, y căn dặn đồ đệ đã chín thành tôm luộc hảo hảo hưởng dụng đông cung đồ không dễ gì tìm được này, còn mình thì quay về Kỳ Lân thôn với hai huynh đệ chuẩn bị sinh sản.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...