Trước khi Liễu Nghi Sinh sinh sản, Kỳ Lân thôn lại xảy ra một đại sự. Vào sáng sớm một ngày nọ, Liễu Mộ Ngôn vẫn lên núi hái dược như thường ngày, bởi vì phải chuẩn bị dược liệu dưỡng sinh mà Tiểu Liễu Nhi cần dùng sau khi sinh sản, gần đây y càng thêm tích cực lên núi hơn một chút.
Ngày đó cũng không có gì khác với bình thường, chỉ là Liễu Mộ Ngôn nhặt được một nam nhân đang hôn mê. Chuyện này đặc biệt kỳ quái, bởi vì với kết giới của Kỳ Lân thôn, đừng nói chi tới nhân loại, ngay cả tiên nhân có thần lực muốn tùy ý xông vào cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Người này không thể nào là do tộc nhân mang tới, làm gì có tộc nhân nào sau khi mời khách nhân rồi lại để người ta ở lại trong núi chứ? Cho nên đột nhiên y gặp phải một nam nhân bị thương té ở trong núi, trong lòng Liễu Mộ Ngôn run lên một cái, dự cảm không rõ trở nên ngày càng nặng nề hơn.
Lúc này đương nhiên là phải lấy chuyện cứu người làm đầu, Liễu Mộ Ngôn cũng không hái dược tiếp, sau khi bắt mạch phát hiện hắn không có bị nội thương, chỉ là khí lực cạn kiệt, đến cả một giọt nước cũng chưa uống mới hư thoát mà té xỉu, lấy chút nước đến đút, chờ đến khi người nọ có một tia thanh minh, nửa kéo nửa đỡ, vội cứu người nọ trở về. Thật sự là mặc dù hiện tại nam nhân này yếu đuối chịu không nổi, nhưng mức độ tráng kiện không thua kém cái loài ngựa đực như Kỳ Thiên Hữu, Liễu Mộ Ngôn phải mất sức chín trâu hai hổ, lúc đưa người về đến nhà đã là đầy đầu mồ hôi, thở hổn hển như trâu rồi.
Liễu Mộ Ngôn giúp nam nhân vệ sinh khuôn mặt tràn đầy bụi bặm, sau khi đút người nọ ăn lót dạ để khôi phục thể lực lại, cuối cùng người đó cũng ung dung chuyển tỉnh, nhưng ánh mắt lại dại ra, dù có hỏi thế nào thì người nọ cũng chỉ dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Liễu Mộ Ngôn, không nói được một lời.
“Ta không có ác ý với ngươi, cũng không tò mò đến tột cùng ngươi là ai, ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngươi tới đây bằng cách nào.”
Thế nhưng vô luận là hỏi như thế nào đi chăng nữa, nam nhân giống như là đã đánh mất ba hồn bảy vía, không nghe lọt vấn đề của y cũng không nói được một câu. Liễu Mộ Ngôn cũng không thể quẳng người ra thế này, huống chi người nọ có thể đi vào nơi này nhất định là có nguyên nhân y không biết tới. Bên này hỏi không ra, y chỉ có thể tìm tới Kỳ Thiên Hữu, báo lại tình huống.
“Sao có thể như vậy? Kết giới này đã được bày bố mấy nghìn năm rồi, chưa từng có người nào xông vào, ngươi nói có một người trọng thương xông lầm vào, cũng phải có cửa để hắn tiến vào chứ a.” Kỳ Thiên Hữu không tin, nhưng lại nhìn về phía Liễu Mộ Ngôn, vẻ mặt của hắn cũng tràn đầy hoang mang.
“Cho nên ta mới tới tìm ngươi, ta nghĩ có cần phải đến Kỳ Lân động để kiếm tra thử tình huống của kết giới hay không.” Liễu Mộ Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, y là nhân loại, bản thân không có thần lực nhận biết kết giới, thế nhưng Kỳ Thiên Hữu thân là Kim Kỳ Lân lại có thể.
Vẻ mặt y nghiêm túc, Kỳ Thiên Hữu biết được tính nghiêm trọng của chuyện lần này cũng nghiêm túc hẳn lên, theo đuôi y đi vào Kỳ Lân động.
Kể từ khi Kỳ Lân tộc sinh sống tại nhân giới, để đề phòng bí mật của tộc nhân bị tiết ra ngoài, vì để đề phòng nhân loại tham lam mơ ước sức mạnh của bọn họ, cũng vì để bảo vệ linh khí của Kỳ Lân thôn không bị tiêu tán, do đó khi ấy Kỳ Lân ngũ hành cùng nhau thi pháp bày ra kết giới. Kết giới này có năm hình vô sắc, tạo thành thiên la địa võng, kiên cố khó phá. Trừ phi có huyết khí của Kỳ Lân, không thôi bất kỳ người nào cũng không có cách xông vào. Kỳ Lân thôn này đã được bảo hộ mấy trăm năm, ngoại trừ không bị nhân loạn quấy nhiễu cũng không sợ bị Ma tộc do năm ấy bị thương nặng mà tiến vào trả thù.
Cho dù kết giới có bao nhiêu linh lực đi chăng nữa nhưng đã trải qua nhiều năm như vậy, linh lực bị tiêu hao theo từng ngày mà, từ từ yếu bớt, chuyện này là không thể tránh khỏi. Phụ thân của Liễu Mộ Ngôn, thời điểm truyền địa vị Đại Tế Tự cho y liền nhắc nhở qua tai hoạ ngầm này, chỉ là khi đó ai cũng không ngờ, thời điểm linh lực tiêu thất gần như không còn đến một ngày nào đó cũng sẽ tới thôi.
Nhân khẩu giảm mạnh, cho dù có thêm vào, đa số cũng là kỳ lân thông thường không có thần lực ngũ hành, muốn gom đủ năm người lại một lần nữa làm trận pháp là chuyện bất khả thi. Liễu Mộ Ngôn chỉ hy vọng là do mình đa tâm rồi, chí ít là trước khi mình tìm được phương pháp giải quyết, kết giới vẫn còn có thể chống đỡ được. Nhưng chờ đến lúc Kỳ Thiên Hữu tiến vào Kỳ Lân động thả lỏng tinh thần cảm nhận, sắc mặt trở nên không tốt, Liễu Mộ Ngôn liền biết chuyện y lo lắng nhất đã tới rồi.
“Tối đa là cỡ vài tháng, ta gần như đã không cảm nhận được linh khí của kết giới nữa rồi.” Sắc mặt Kỳ Thiên Hữu trở nên ngưng trọng, hắn thân là tộc trưởng, bảo vệ an nguy cho tộc nhân cũng là trách nhiệm của hắn, huống chi Kỳ Lân thôn không chỉ có tộc nhân của hắn, hơn nữa còn có người nhà của hắn, người yêu của hắn, chuyện hắn phải lo lắng cũng không kém hơn Liễu Mộ Ngôn là bao.
Sắc mặt của Liễu Mộ Ngôn có hơi trắng bệch, thậm chí theo bản năng mà lùi về sau, hai hàng chân mày nhíu chặt lại, trong lúc nhất thời nhìn qua có vẻ yếu đuối bất kham. Kỳ Thiên Hữu không hề nghĩ ngợi mà cầm lấy tay của y, chỉ cảm thấy lạnh lẽo một mảnh, đau lòng chịu không nổi, vội vã an ủi: “Ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy, không phải còn có thể chống đỡ được mấy tháng sao? Chúng ta nhiều người như vậy còn nghĩ không ra biện pháp giải quyết hay sao? Không có việc gì đâu, ha?”
Liễu Mộ Ngôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đến mức bỏ quên cả Kỳ Thiên Hữu, chỉ là tùy ý để hắn nắm chặt lấy tay của mình, cảm nhận tình cảm ấm áp và thoải mái truyền đến cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay của hắn, y lấy lại bình tĩnh, nói: “Việc này đừng để cho người khác biết được.”
Kỳ Thiên Hữu làm sao mà không hiểu được, hắn gật đầu đáp ứng. Hai người ra khỏi Kỳ Lân động, Liễu Mộ Ngôn mới phát hiện cả đoạn đường này đều bị hắn nắm tay, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, rút tay của mình về, giả vờ trấn định mà chuyển trọng tâm câu chuyện nói: “Ngươi đi theo ta gặp người nọ một chút, ta luôn cảm thấy hắn hết sức kỳ quái, nhưng có làm sao thì hắn cũng không chịu mở miệng.”
Nam tử được Liễu Mộ Ngôn cứu về vẫn còn nằm ở trên giường, ánh mắt dại ra, vô hồn nhìn vào vách tường phía trước, ngay cả khi có người vào cũng không hay biết, không thèm ngẩng đầu lên nhìn xem chút nào cả.
Sắc mặt y vẫn còn chút tái nhợt, nhưng bởi vì màu da sậm màu nên cũng không thấy quá rõ ràng. Khuôn mặt sau khi Liễu Mộ Ngôn vệ sinh xong, rõ ràng nhìn qua chính là một gương mặt thập phần có khí khái nam tử, mày rậm mắt to, ngũ quan khắc sâu, nghĩ đến thời điểm ban đầu khỏe mạnh, hẳn cũng coi như là một nam nhân dễ nhìn, bây giờ nhìn vào sao lại có chút vị đạo yếu đuối và đơn thuần vậy kìa.
“Người trẻ tuổi, ta là tộc trưởng của thôn này, con tên là gì? Làm sao lại tới chỗ này?” Kỳ Thiên Hữu không hổ là nhân vật cấp bậc bảo mẫu, mức độ thân thiết hoàn toàn không thể so sánh với Liễu Mộ Ngôn, khi hắn nhỏ giọng hỏi thăm nam tử kia, người nọ giương giương mắt, sau đó không thay đổi sắc mặt liền cúi đầu xuống.
“Hiện tại con không muốn nói, chắc là không có khí lực nói đi, không sao đâu. Nếu đã tới thôn của chúng ta rồi, đó chính là có duyên phận với thôn chúng ta, cũng là có duyên phận với ta, ở đây sẽ không có người nào ép buộc con cũng không có người nào sẽ làm con bị thương. Trước tiên con cứ an tâm nghỉ ngơi thật tốt ở chỗ này, khi trở về ta sẽ làm món ngon cho con, con nghỉ ngơi mấy ngày để khôi phục khí lực, đến lúc đó nếu muốn nói thì cứ nói cho ta biết có được hay không?”
Lúc Kỳ Thiên Hữu tiếp cận người thanh niên này, có cảm giác quen thuộc cùng thân thiết mơ hồ, loại cảm giác này quá mức mập mờ, hắn vô pháp nói ra thành lời, nhưng nó cứ luôn quanh quẩn, không cách nào ngó lơ được.
Thanh niên vừa ngẩng đầu ngẩng đầu, tuy người này vẫn không nói gì, nhưng cũng không có trốn tránh tầm mắt mà lại nhìn thẳng vào Kỳ Thiên Hữu, như là đang quan sát để xác nhận gì đó, dần dần phòng bị trong mắt cũng giảm đi một ít, không thăm dò thêm gì nữa mà gật đầu một cái.
Kỳ Thiên Hữu cười cười với y, có phản ứng là được. Hắn sờ sờ đầu của người nọ tựa như đối đãi với con trai: “Con người ít nhất cũng phải có một cái tên đi? Không thôi nếu như chúng ta muốn chăm sóc con, nên xưng hô với con thế nào đây, cũng không thể cứ kêu ê ê chứ? Cho dù con không muốn nói cho chúng ta biết tên thật của con, cũng phải nói cho chúng ta biết một cái biệt hiệu của con, như vậy sau này có xưng hô cũng thuận tiện hơn, có đúng hay không?”
Ánh mắt thanh niên kia lóe lên một cái, nhếch nhếch môi, cuối cùng cũng do do dự dự phun ra hai chữ: “… A Thổ.”
Có thể là bởi vì còn chưa có hoàn toàn khôi phục lại, thanh âm của y khàn khàn trầm thấp, nghe vào khiến cho người khác cảm thấy khô khốc giống như mấy ngay nay chưa được uống nước. Kỳ Thiên Hữu lại sờ sờ đầu của y, cười đến thập phần thân thiết: “Thì ra là A Thổ, người cứu con về là tế tự của tộc chúng ta, con cứ gọi y Liễu đại phu là được rồi. Con nghỉ ngơi trước đi, bá bá đi làm vài món ngon cho con ăn.”
Hắn đứng dậy, ý bảo Liễu Mộ Ngôn đi ra ngoài với mình, Liễu Mộ Ngôn biết hắn có phát hiện, liền đi ra ngoài theo.
“Ta cũng không thể xác định, thế nhưng hài tử này, rất có thể là đồng tộc.”
“Ngươi cảm nhận được linh lực của nó sao?” Liễu Mộ Ngôn ngạc nhiên nói. Có tộc nhân lưu lạc từ bên ngoài có thể trở về, đây đương nhiên là một chuyện tốt, đồng thời cũng giải thích được vấn đề tại sao người kia lại xuất hiện ở trong thôn, chỉ là A Thổ nhìn qua giống như nam tử đã trưởng thành, nếu như là kỳ lân, cũng không có đạo lý chưa biến thân.
Quả thật là kỳ lân có quyền tự do lựa chọn có muốn sinh hoạt chung một chỗ với tộc nhân hay không, bọn họ có thể đi đến thiên nam địa bắc, cũng có thể định cư trong thế giới của nhân loại, nhưng cũng không có ngoại lệ, nghi thức biến thân lúc trưởng thành cần phải cử hành trong Kỳ Lân động, không thôi bọn họ không có khả năng nắm giữ năng lực biến thân. Ngoại trừ có vài kỳ lân sinh hoạt ở ngoài lâu, vào lúc trước khi trưởng thành sẽ lặng lẽ quay về thôn, nhờ bí mật hoàn thành nghi thức biến thân của bọn họ, bởi vì phần lớn kỳ lân đều chỉ có hình thú cường tráng mà không có thần lực, cho nên trình tự biến thân cũng không phức tạp, không cần thu thập những viên đá năng lượng kia.
Chỉ có trình tự biến thân của Kỳ Lân ngũ hành mới rườm rà bất kham, vô luận như thế nào, chỉ cần là tộc nhân trưởng thành, đều phải trở về tộc mới có thể tiếp tục sinh sống bằng hình người. Nếu như A Thổ cũng là kỳ lân, sao đã đến tuổi này rồi sao còn có thể chưa biến thân vậy chứ?
Kỳ Thiên Hữu hoang mang lắc đầu nói: “Ta cũng cảm thấy hết sức kỳ quái, nó không những là Kỳ Lân, có khả năng còn là Kỳ Lân ngũ hành, nhưng ta lại không nhận ra năng lượng nguyên tố cụ thể của nó, giống như là năng lượng của nó đã bị người khác cố ý phong tỏa lại vậy, giống như nó vẫn còn đang dao động, cũng rất dư thừa, thế nhưng bị nhốt lại trong một cái hộp nhỏ không có cách nào phá tan ra. Ta không biết người nào có năng lực có thể làm phong tỏa được năng lượng của Kỳ Lân như vậy.”
Kỳ thực đây cũng là cảm giác của Kỳ Thiên Hữu dành cho A Thổ, mặc dù thân thể y không có vết thương trí mạng, nhưng thâm tình chất phác lại tự bế, giống như là tâm hồn đã gặp phải sự tổn thương dữ dội, cho nên y tự tạo ra một ***g giam bền vững chắc chắn cho mình, phong tỏa bản thân lại, cự tuyệt người khác thăm dò đồng thời chính mình cũng cự tuyệt tiến hành bất kỳ trao đổi gì với ngoại giới. Chỉ là không biết thương tổn kia đã nghiêm trọng đến mức độ nào, khiến y tạm thời phong bế chính mình, còn là vĩnh viễn tạo thành ngăn cách đây.
“Mà thôi, trước cứ để ta quan sát nó đi, sau này lại nói tiếp.” Liễu Mộ Ngôn thở dài, nếu như A Thổ thật sự là Kỳ Lân ngũ hành, thực sự là ông trời có mắt, tộc nhân có hi vọng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...