Vân Khánh nhìn không chớp mắt thiếu nữ thanh y đang ngồi trước mặt mình bằng ánh mắt tóe lửa, như thể có thể nhìn thấu bất cứ điểm nghi vấn nào. Nhìn mãi vẫn không thể phát hiện ra cái gì, Vân Khánh buông xuôi, thất vọng nhìn Kiến Văn và Thụ Nhân ca thán:
– Ta không nhìn ra cái gì hết…
Kiến Văn xem thường không thèm nhìn Vân Khánh nửa con mắt, còn Thụ Nhân thì kích động nói:
– Vân Khánh cô nương, ta quả quyết đây chính là Triệu tiểu thư, Triệu Uyển Nhã, tuyệt đối nàng không phải biểu tỷ của cô nương đâu…
Vân Khánh chưa kịp nói gì thì người vẫn im lặng nãy giờ, Triệu Uyển Nhã, à không, là “Tinh Yên” đã lên tiếng phản bác:
– Công tử, ta không biết ta giống với người công tử muốn tìm như thế nào, nhưng ta thực sự là “Tinh Yên”!
Lần này, đến lượt Vân Khánh mờ mịt. Cảm giác được ánh mắt đang chờ đợi của mọi người, Vân Khánh sốt ruột, xua xua tay nói:
– Ta không biết… Nàng ta chẳng có chỗ nào giống biểu tỷ của ta cả! Chắc là… trùng tên ư?
“Tinh Yên” lại tiếp tục nói:
– Ta cũng không nhận ra cô nương… nhưng quả thật ta có một người biểu muội cũng gọi là Vân Khánh… Thật sự… trí nhớ của ta bây giờ đang rất mơ hồ…
Mọi người lâm vào trầm mặc.
Kiến Văn đột ngột lên tiếng chỉ vẻ:
– Nàng hãy hỏi nàng ta quá khứ của hai người đi, nếu nàng quả thật là “Tinh Yên” chắc phải biết ít nhiều chứ.
Vân Khánh như người trong mộng nhận được chỉ điểm liền trở nên sáng suốt, reo lên:
– Đúng vậy! Nếu nàng quả thật là tỷ tỷ của ta, nàng phải biết được chuyện trước kia của chúng ta chứ!
“Tinh Yên” nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Thụ Nhân sốt ruột hết nhìn Vân Khánh lại nhìn “Triệu Uyển Nhã”, cái gì cũng không nói thành lời.
Vân Khánh bắt đầu đặt câu hỏi:
– Quê của chúng ta ở đâu?
Uyển Nhã liền đáp lời:
– Ở thị trấn Tây Giang, thuộc tỉnh Cửu Long vào thế kỷ hai mươi mốt.
Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Vân Khánh, có thể xác định “Tinh Yên” đã đáp đúng, nhưng không biết vì sao, theo trực giác, Kiến Văn lại cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Thụ Nhân gấp gáp hỏi:
– Vân Khánh cô nương, Uyển Nhã tiểu thư trả lời đúng hay sai?
Vân Khánh ấp úng nửa ngày, bật tiếng nói:
– Hoàn… hoàn toàn đúng.
Thụ Nhân vẫn cương quyết không chấp nhận, tiếp tục nói:
– Không thể nào! Có thể chỉ là tình cờ thôi, cô nương hãy tiếp tục hỏi đi…
Vân Khánh bị Thụ Nhân làm choáng váng đầu óc, miễn cưỡng nói:
– Được rồi! Ta tiếp tục hỏi: nàng có nhớ vì sao chúng ta lại ở chung với nhau không?
“Tinh Yên” liền đáp:
– Vào năm muội sáu tuổi, cha mẹ của muội gặp tai nạn qua đời, cha đã đưa muội về sống cùng tới ngày nay.
Vân Khánh im bật, “Tinh Yên” nói đúng, vào năm nàng sáu tuổi, cha mẹ nàng đột ngột qua đời, chẳng ai chịu giúp đỡ, ngoảnh mặt với nàng. Đúng lúc đó, ông ấy xuất hiện, người được cho là thân thích xa lắc xa lơ đã dang tay với nàng, đưa nàng về sống chung mái nhà.
Còn nhớ khi đó, bởi vì ám ảnh những chuyện đã xảy ra, nàng vô cùng thụ động, không chịu tiếp xúc người lạ. Vào cái ngày được đưa về nhà mới, cũng là ngày đầu tiên gặp được “Tinh Yên”…
Trước mắt nàng là một cô bé chỉ hơn nàng một, hai tuổi, cô bé đó có mái tóc suôn dài như thác đổ, ánh mắt đen láy dịu dàng và nụ cười nhẹ lúc nào cũng ở trên môi. Trong ấn tượng của nàng lúc đó và cho tới bây giờ, “Tinh Yên” là người đẹp nhất nàng từng gặp…
– Sở… sở thích của Tinh Yên là gì?
“Tinh Yên” liền trả lời:
– Đọc sách và vẽ!
Vân Khánh lập tức tiếp lời:
– Vậy còn của ta?
“Tinh Yên” như đoán được Vân Khánh sẽ hỏi như vậy, bật cười nhẹ và nói:
– Muội rất thích ăn và… bám theo ta.
Vân Khánh dù biết đáp án nhưng khi nghe một người khác nói ra, nàng vẫn cảm thấy ngượng ngùng, gương mặt liền ửng đỏ lên.
Thụ Nhân thấy Vân Khánh im lặng mãi, cảm giác không ổn, dò hỏi:
– Vân Khánh cô nương, cô nương không còn vấn đề gì để hỏi nữa sao?
Vân Khánh cho đến lúc này, dường như đã bắt đầu chấp nhận người trước mặt chính là “Tinh Yên”, tỷ tỷ của mình.
– Tỷ, tại sao tỷ lại ở đây?
“Tinh Yên” suy nghĩ một lúc, lên tiếng nói:
– Ta cũng không biết. Từ lúc tỉnh dậy, đã thấy mình ở đây rồi, ký ức thì mơ hồ…
Vân Khánh nghe xong lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ mình là “xuyên không”, còn tỷ tỷ là “tá thi hoàn hồn”…
Thụ Nhân như trên chảo dầu sôi, lập tức phản bác:
– Vân Khánh cô nương, ta không biết vì sao Uyển Nhã tiểu thư lại biết quá khứ của hai người, nhưng nàng quả thật là Uyển Nhã, tuyệt đối không phải Tinh Yên trong lời của cô đâu!
Nhìn Thụ Nhân kích động đến đỏ mặt như thế, Vân Khánh cảm thán: hóa ra thư sinh yếu ớt cũng có vẩy ngược của mình.
Trong lúc Vân Khánh và Thụ Nhân đang mắt to trừng mắt nhỏ, “Tinh Yên” đứng lên nói:
– Trời không còn sớm nữa, chắc mọi người đã đói rồi, để ta đi làm thức ăn cho mọi người.
Thụ Nhân lập tức đứng bật dậy, nói:
– Uyển Nhã tiểu thư, làm sao tiểu sinh có thể bắt tiểu thư nấu cơm cho mình ăn được…
Vân Khánh trợn ngược mắt, ngươi bớt đa tình có được hay không?
…
Một lúc sau, bàn ăn đã chuẩn bị xong, cơm nóng, rau xào, canh nghi ngút khói còn có một ít thịt được đưa lên. Đã bao nhiêu ngày dãi nắng dầm sương, bây giờ nhìn thấy bàn cơm nóng hổi như vầy, cả ba người có chút reo trong bụng.
Sau khi mọi người đã ngồi vào vị trí, Thụ Nhân vừa hạnh phúc vừa kích động phát biểu:
– Uyển Nhã tiểu thư, tiểu sinh thật sự cảm thấy có lỗi vì không giúp gì được cho tiểu thư mà còn làm phiền đến tiểu thư như vậy…
“Tinh Yên” lúc này đã không còn chấp nhất vấn đề “xưng hô” của Thụ Nhân nữa, khẽ cười đáp:
– Mời công tử dùng cơm!
Nói rồi, không ai bảo ai, mọi người đều tự động cầm đũa lên gắp thức ăn đưa vào miệng. Với kẻ đã chịu gian khổ quen như Kiến Văn, hắn đã không còn đặt nặng vấn đề ngon dở, chỉ cần no bụng là đủ. Thụ Nhân thì lần đầu tiên được ăn thức ăn do người mình ngưỡng mộ nấu, ngoài cảm động chính là nhiệt tình cảm động. Bất ngờ là Vân Khánh, kẻ trước giờ luôn thích ăn, sau khi cho miếng thức ăn đầu tiên vào miệng thì đột nhiên không thể nuốt được, động tác dừng lại giữa không trung.
Kiến Văn là người đầu tiên phát hiện ra hành động lạ thường của Vân Khánh.
– Có chuyện gì sao?
Vân Khánh từ từ ngẩng mặt lên nhìn Kiến Văn, trong ánh mắt có chút mất mát, rồi đưa mắt nhìn sang “Tinh Yên”, khó khăn lên tiếng hỏi:
– Nàng… nàng luôn nấu ăn như vậy sao?
“Tinh Yên” khó hiểu nhìn Vân Khánh hỏi:
– Thức ăn không hợp khẩu vị của muội sao?
Vân Khánh cười chua sót nói:
– Không phải! Thức ăn rất ngon! Bởi vì rất ngon, cho nên tuyệt đối tỷ tỷ của ta không có thể làm được…
Mọi người như đã hiểu ra điều Vân Khánh muốn nói, toàn bộ đều dừng đũa, nghiêm túc nghe tiếp.
Vân Khánh hai mắt đỏ ửng, sụt sịt mũi, cảm giác sung sướng vì nghĩ rằng đã tìm thấy tỷ tỷ hoàn toàn biến mất.
– Tỷ tỷ… tỷ của ta… khẩu vị rất lạ lùng, nàng… nàng…
Vân Khánh đưa mắt nhìn “Tinh Yên”, khổ sở nói ra:
– … không phải tỷ tỷ của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...