Kiến Văn và Vân Khánh đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Thụ Nhân, khẽ thở dài một tiếng. Cả hai hoàn toàn không tin vào lời Thụ Nhân nói, có lẽ hắn bị say nắng rất nặng rồi, có nên đưa hắn đi đại phu xem một chút không?
Thấy Kiến Văn không thèm để ý tới mình, cả Vân Khánh cũng cười giả lả cho qua, Thụ Nhân càng gấp gáp, kiên định nói:
– Thật đó! Ta đã nhìn thấy Uyển Nhã tiểu thư mà… Ta không phải nói dối đâu…
“Ta không có nói ngươi nói dối, nhưng ngươi bị mê sảng!”
Kiến Văn và Vân Khánh đồng lòng mặc niệm.
Thụ Nhân càng cố chứng minh điều mình nhìn thấy như thế nào, Kiến Văn và Vân Khánh lại càng nhận định Thụ Nhân hoa mắt rồi!!!
Vân Khánh không nhẫn tâm nhìn Thụ Nhân tiếp tục đáng thương như thế, đành lên tiếng thuyết phục hắn. Nào là, chúng ta đã tìm kiếm ở ngôi làng này hết một lần nhưng không có tin tức, lúc đó ngươi bị trúng gió ra làm sao, khi ấy ngươi mắt mờ thế nào, cũng có thể là ảo giác do ngươi mong muốn.v.v…
Kiến Văn có chút khó xử, hắn không thể nào tàn nhẫn nói: nếu thật sự người mà Thụ Nhân là Uyển Nhã, vậy tại sao nàng ta lại bỏ mặc Thụ Nhân? Người Thụ Nhân muốn tìm là Uyển Nhã, tương tự, chẳng phải Uyển Nhã chỉ còn một thân nhân duy nhất chính là Thụ Nhân sao? Nàng không có lý do gì để bỏ qua Thụ Nhân, trừ phi… nàng không phải Uyển Nhã!
Thụ Nhân có chút bị lời nói của Vân Khánh làm tác động, nhưng cuối cùng hắn vẫn khăng khăng giữ lấy suy nghĩ của mình.
– Vân Khánh cô nương có thể nói đúng, nhưng dù sao ta vẫn muốn thử một lần. Nếu lỡ như khi đó ta không nhìn lầm, vậy có phải chúng ta đã bỏ qua một cơ hội tốt tìm tung tích của Uyển Nhã tiểu thư sao…
Cuối cùng, Kiến Văn và Vân Khánh có chút bị sự cố chấp của Thụ Nhân miễn cưỡng, lại một phần cảm thấy bị ý chí bất khuất của Thụ Nhân lay chuyển, cả hai quyết định sẽ dừng lại ngôi làng này, tìm kiếm tung tích của Uyển Nhã thêm một lần nữa.
…
– Bây giờ chúng ta tìm như thế nào đây? Đến gõ cửa từng nhà sao?
Vân Khánh bất lực nhìn hai nam nhân trước mặt hỏi ý kiến.
Dù ngôi làng này nói lớn không lớn, nhưng cũng không nhỏ, hộ dân ở đây không hai cũng ba trăm hộ, khả năng bỏ xót vẫn rất lớn.
Thụ Nhân ngoại trừ đọc sách ra, những chuyện khác đều không giỏi, nhất là vấn đề tìm người này, hắn lại càng mù mịt. Kiến Văn rốt cuộc vẫn không chịu nổi ánh mắt da diết cầu khẩn của hai kẻ trước mặt. Hắn đưa tay lên ôm đầu, nói:
– Tìm trưởng làng xem có người lạ nào trong làng hay không, biết đâu Uyển Nhã thay tên đổi họ để tránh truy binh…
Vừa nghe xong Vân Khánh liền vui mừng ra mặt, hồ hởi phát mạnh vào vai Kiến Văn, nói:
– Ngươi có ý kiến hay thế sao tới giờ mới nói ra, làm hại mọi người lo lắng nãy giờ.
Nói rồi Vân Khánh dẫn đầu, hăng hái dẫn theo Thụ Nhân tiến về trước. Kiến Văn bị bỏ lại ở sau trợn ngược mắt tự hỏi:
– Các ngươi biết đường đi sao?
…
– Người lạ?
Trưởng làng nghiêm mặt nhìn ba kẻ lạ trước mắt, dáng vẻ và điệu bộ thật khả nghi. Trưởng làng dò xét:
– Tại sao các người lại hỏi chuyện đó?
Vân Khánh ú ớ không nói thành lời, dù có ngốc cũng nhìn ra vị trưởng làng này đang đề phòng bọn họ, nếu nàng nói lời nào không phải, ông ta quyết định không giúp, vậy chẳng phải hỏng cả sao?
Kiến Văn vẫn bảo trì trầm mặc, vừa nhìn liền biết hắn là người thuộc giang hồ, bách tính lương thiện tránh xa còn không kịp, làm sao dám dây vào?
Cuối cùng, trọng trách cao cả giải thích này vẫn là do Thụ Nhân gánh lấy.
– Lão… lão bá… thật ra… là tiểu sinh muốn tìm vị hôn thê của mình…
Thụ Nhân vốn là một đọc sách, tuyệt đối không thể nói dối, hắn vẫn là không thể nói dối được. Nhưng hắn vẫn biết nặng nhẹ, cái gì nên nói, cái gì không thể nói ra.
– … gia đình của nàng gặp nạn, nàng không nơi nương tựa, một mình đi tìm tiểu sinh… bây giờ nàng tung tích không rõ… tiểu sinh… tiểu sinh…
Lời chưa nói hết, Thụ Nhân đã xúc động mạnh muốn rơi lệ, dù hắn là thư sinh yếu ớt thì vẫn là một nam nhân, đã là nam nhân thì không thể dễ rơi lệ đến như vậy, hắn lấy tay áo lau lau mắt, nhịn không để nước mắt rơi ra. Bộ dạng hắn nhẫn nhịn như vậy trông càng đáng thương hơn. Trưởng làng dù sao cũng là người từng trãi, nhìn thì biết được đối phương đang thật tình hay giả vờ, lão cũng bị tình cảnh của Thụ Nhân làm tác động.
Trưởng làng sau cùng vẫn động lòng trắc ẩn, mở lời nói:
– Thật ra… hiện tại không có khai báo việc người lạ nào trong làng…
Thụ Nhân nghe xong liền lộ vẻ thất vọng, chẳng lẽ hắn thật sự nhìn nhầm? Hình ảnh Uyển Nhã xuất hiện trước mắt hắn đều do hắn tưởng tượng ra?
Vân Khánh nhìn gương mặt tái nhợt của Thụ Nhân động lòng thương cảm, muốn an ủi hắn vài câu, Vân Khánh chưa kịp tiến lên thì vị trưởng làng đã nói tiếp:
– … nhưng ta nghĩ cũng có thể có vài người lạ mặt không đến khai báo…
Ba người đồng loạt hướng mắt nhìn trưởng làng, trưởng làng lại nói:
– Hiện tại, thời buổi rối ren, các ngươi cũng đâu phải không biết, nhiều người mất hết nhà cửa lưu lạc khắp nơi… Ừm, ta nghĩ các ngươi có thể tìm kiếm quanh làng một lần xem sao…
Vân Khánh há hốc mồm nhìn vị trưởng làng đáng kính trước mặt, rất muốn gào thét:
“Nếu làm được như vậy ta còn nhờ ngài làm cái gì???”
…
Ba người đứng chỏng chơ giữa đường lớn.
Thụ Nhân rối ren mở lời:
– Hai… hai vị… dù sao chuyện này cũng là do tiểu sinh gây ra, hai vị cứ để mặc tiểu sinh tìm kiếm…
Vân Khánh có chút thất vọng sau “cuộc nói chuyện” với trưởng làng, giờ nhìn thấy Thụ Nhân hối lỗi như vậy đành sốc lại tinh thần, lớn tiếng nói:
– Không sao đâu! Dù cái làng này có lớn cỡ nào thì cũng chỉ vài trăm nhà thôi, ba chúng ta có thể đến hỏi từng nhà mà, nghe chưa mọt sách!
Nói rồi, lại bật tiếng cười lớn và vỗ mạnh vào lưng Thụ Nhân.
Thụ Nhân cảm nhận được sự quan tâm của Vân Khánh, đưa hai mắt đỏ hoe lên nhìn nàng, lắp bắp nói:
– Hai… hai vị…
Vân Khánh nở nụ cười tươi rói nhìn Thụ Nhân, còn Kiến Văn dù vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng cũng không bỏ mặc Thụ Nhân, nhìn hai người có lòng thành như vậy, Thụ Nhân lần nữa bị làm cảm động đến rưng rưng nước mắt. Thụ Nhân hít vào một hơi mạnh, nuốt nước mắt lại, phấn chấn nói:
– Tiểu sinh không biết phải bày tỏ lòng biết ơn của mình với hai vị như thế nào, nói tóm lại là… rất cám ơn hai vị.
Thế là công cuộc tìm người bắt đầu, ba người chia ra ba ngã, nếu ai có phát hiện thì sẽ báo hiệu cho hai người còn lại.
Mặt trời dần dần khuất núi, vẫn không có một tin tức nào cả, thời gian càng trôi qua, hy vọng càng vụt tắt.
Vân Khánh dừng chân lại nghỉ mệt trên đường, đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, nàng đã đi ròng rã cả một ngày, hai chân đã mỏi nhừ.
Đúng lúc muốn bỏ cuộc đó, Vân Khánh nghe thấy tiếng la của Thụ Nhân ở xa vang lại.
– Chờ chút… Xin chờ một chút…
Vân Khánh không suy nghĩ gì, liền đứng bật dậy chạy đến chỗ phát ra tiếng động. Vừa đến gần đã thấy Thụ Nhân té ngã trên đất, còn có bóng một thiếu nữ đang chạy ở đằng xa. Vân Khánh hốt hoảng chạy đến định đỡ Thụ Nhân dậy, Thụ Nhân đã ngẩng mặt lên gào thét:
– Người đó có thể là Uyển Nhã tiểu thư! Hãy mau đuổi theo…
Vân Khánh chưa biết làm gì thì Kiến Văn đã xuất hiện, không nói một lời đã đuổi theo hướng thiếu nữ thần bí kia biến mất.
– Vân Khánh cô nương, xin hãy mau đi trước đi, để mặc tiểu sinh…
Nhìn Thụ Nhân gấp gáp như thế, cũng không màng lo cho thương thế của mình, Vân Khánh không thể làm gì hơn là chạy đi trước.
Sau khi quẹo qua mấy con hẻm, Vân Khánh hoàn toàn mất dấu của Kiến Văn và thiếu nữ kia.
– Làm sao bây giờ?
Vân Khánh vừa hối hả vừa mịt mờ không biết nên đi theo con đường nào, nàng cắn răng chọn đại một đường.
Rầm
Không chịu nhìn đường nên Vân Khánh va phải người đi ngược lại, cả hai té ngã ra đất.
Vân Khánh ngồi bật dậy, lo lắng hỏi:
– Xin lỗi, cô có bị làm sao không?
Người bị Vân Khánh va phải là một thiếu nữ mặc thanh y, nàng ta có vẻ bị đau sau cú va chạm vừa rồi nhưng không có ý so đo, gượng cười nói:
– Ta… không sao.
Vân Khánh chạy đến đỡ thiếu nữ dậy, vẫn không thôi áy náy:
– Xin lỗi, ta vô ý quá! Ta gọi là Vân Khánh, cô tên gọi là gì?
– Vân Khánh?
Thiếu nữ thanh y có vẻ ấn tượng mạnh với cái tên này, nàng nhìn Vân Khánh qua một lần, hồi lâu mới mở miệng nói:
– Ta gọi là… Tinh Yên!
– UYỂN NHÃ…
Đúng lúc đó, tiếng hét của Thụ Nhân đồng thời vang lên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...