Chương 48.
" cô gái đó là ai ? " Lí Diệc Phong nhìn than ảnh đáng thương của Mẫn Mẫn, lên tiếng hỏi, không hề có ai biết hắn đang hỏi ai.
Thật là giả tạo a~ nhưng thật muốn đùa cô ta một chút...
Hai cô gái đang õng ẹo trên người hắn cũng không quan tâm đến câu hỏi của hắn lắm, giống như đã khá quen với việc này, dù gì thì bọn cô vẫn rất là thông minh, biết không nên xen vào việc của hắn, nếu không sẽ nhận hậu quả rất thê thảm.
Lúc này, từ trong bóng tối có một người mặt áo đen không thấy rõ mặt bước ra, cung kính khom người với hắn.
" thiếu gia, cô ta là người mới của Mộng Ảo, tên Mẫn Mẫn. Trước là nhị tiểu thư, con riêng không được công nhận của Lý Hùng - chủ tịch của Lý thị tập đoàn, sau vì kế hoạch hãm hại Lý Dao Dao - đại tiểu thư của Lý thị tập đoàn bị vạch trần, nên đã bỏ trốn khỏi sự truy đuổi của cảnh sát, vô tình bị bắt vào đây " giọng nói lạnh lùng không hề rõ cảm xúc vang lên, làm cho người ta lạnh tóc gáy.
Lí Diệc Phong phất tay, ý bảo người áo đen lui, sau đó khẽ vuốt cằm, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào Mẫn Mẫn, đôi môi mỏng khẽ nhếch thành một độ cong hoàn mĩ.
Một món đồ chơi rách nát... Nhưng anh vẫn muốn thử cái cảm giác ban cho một người hi vọng, rồi một bước tống họ xuống địa ngục là như thế nào a~
Hẳn...rất thú vị...
" Lí thiếu~anh đi đâu vậy a~" Lí Diệc Phong không nghe lời nũng nịu của hai mỹ nữ, đứng lên khẽ phủi phủi quần áo, sau đó bước từng bước về phía Mẫn Mẫn.
Game Start...
......
" tôi..." Mẫn Mẫn nước mắt lưng tròng nhìn người che mặt mà cô gọi là ' mụ ' trước mặt mình. Thân hình nhỏ nhắn yếu ớt làm người thương tiếc, chân như có như không nhút nhít, làm lộ ra chiếc quần lót tình thú bằng ren phía trong, ý đồ làm khơi dậy dục vọng của các nam nhân xung quanh, khiến họ giúp mình giải vây.
Cô biếu trong Mộng Ảo này, có rất nhiều quan chức cấp cao và những người có quyền thế. Chỉ cần được họ chú ý đến, cô sẽ một bước lên mây. Thoát ra khỏi cái nơi chết tiệt này và giết chết con chó Dao Dao !
Hừ ! Cũng nhờ ' công ơn ' của nó mà bây giờ cô mới thảm như vậy, cô nhất định sẽ không tha cho nó !
" Hừ ! Cô không cần nói gì nữa, tôi phạt cô..."
" khoan cái đã..Vương mụ "
Lúc Vương Lâm định nói ra hình phạt đối với Mẫn Mẫn thì một giọng nói trầm thấp, mê người vang lên bên tai. Ai ai cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.
Lí Diệc Phong khuôn mặt tuấn mĩ vô trù, với nụ cười ôn nhu như thiên sứ trên môi, anh bước lại gần chỗ Mẫn Mẫn.
Mọi người xung quanh không hẹn mà cùng cung kính tránh đường cho anh đi.
Mẫn Mẫn đôi mắt chợt lóe, nhưng rất nhanh đôi mắt to ngập nước đã trở lại, vờ ngơ ngát nhìn anh, điều chỉnh hành động và biểu cảm của mình càng đẹp mắt chút.
Đây tuyệt đối là một nhân vật lớn ! Nhìn biểu cảm và hành động cung kính của mọi người xung quanh, đứa ngu cũng nhận ra thân phận anh không bình thường tí nào.
Hôm nay cô nhất định phải câu được con rùa vàng này ! Trực giác cho cô biết, hắn hoàn toàn có thể giúp cô thực hiện tất cả !
Mẫn Mẫn trực tiếp bỏ qua một tia bất an trong lòng mà tiếp tục đóng giả tiểu bạch thỏ, mong chiếm được trái tim Lí Diệc Phong.
Lí Diệc Phong ôn nhu cười khẽ, trong đôi mắt chợt lóe qua sự chán ghét, nhưng rất nhanh thay vào đó là sự ôn nhu. Anh khẽ dừng bước trước mặt Mẫn Mẫn, ôn nhu đưa ra bàn tay.
" em không sao chứ ? " giọng nói trầm thấp, đầm ấm khiến Mẫn Mẫn hơi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh hồi phục lại tinh thần, vờ ngượng ngùng cúi đầu, tay do dự đặt lên bàn tay to của anh, mượn sức đứng dậy.
" cám...cám ơn anh rất nhiều.." giọng nói ngượng ngùng như tiếng muỗi kêu, Mẫn Mẫn cố ý cúi xuống đầu, để lộ ra cái gáy trắng noãn tinh xảo. Cũng vì vậy mà cô không hề thấy thần sắc chán ghét cùng khinh bỉ của Lí Diệc Phong khi nhìn vào cô.
Chính vì điều này...phải làm cho cô ân hận suốt cả cuộc đời.
" Vương mụ..." Lí Diệc Phong khẽ liếc nhìn Vương Lâm nãy giờ đứng một bên không nói gì "...tôi muốn chuộc thân cho cô gái này, bao nhiêu thì cứ tìm trợ lí của tôi tính toán "
" vâng " Vương Lâm cúi đầu cung kính, bên trong chiếc mặt nạ đích khóe miệng khẽ nhếch lên.
Boss đúng là tiên đoán như thần a... Nhiện vụ của cô cúi cùng cũng hoàn thành, có lẽ nên trở về tổ chức nhận nhiện vụ khác thôi...
...
Lí Diệc Phong phân phó người đưa Mẫn Mẫn vào một phòng thay ra bộ váy ướt, còn bản thân thì ngồi lại chỗ cũ uống tiếp ly rượu của mình.
Tay khẽ lắc lắc ly rượu một cái, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ chán ghét.
Tuy thật chán ghét...nhưng hắn vẫn muốn đùa một chút cô ta a...
Mà không biết giờ này bọn vô dụng đó đã giải quyết xong tên Lâm Hạo đó chưa.
Hừ ! Nếu làm không xong thì chết đi cho rồi, chỉ một tên thượng tá mà thôi, hắn không muốn phải tự mình ra tay.
....
Trong phòng thay đồ của Mộng Ảo.
Mẫn Mẫn bây giờ đã mừng sắp phát điên.
Cuối cùng...cuối cùng thì cô cũng đã thoát khỏi cái nơi quỷ quái này..
Lý Dao Dao...cả Lâm Uyển Nghi nữa, tụi bay hãy chờ coi.
Tao - Lý Mẫn Mẫn sẽ bắt tụi bay trả hết món nợ mà tụi bay đã nợ tao !
Từng chút...từng chút một..
Hahaha...hahaha...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...