Mẫn Mẫn được đoàn cảnh sát đưa đi trong thần sắc thất lạc và lời chỉ trích của mọi người.
Những lời xì xào, bàn tán, châm chọc của các quý tộc không ngừng vang lớn lên những nơi mà Mẫn Mẫn đi qua, thậm chí có người lấy đồ chọi và gác chân cho cô ta té.
Mẫn Mẫn khuất nhục cúi đầu, nước mắt giàn dụa, trong đôi mắt kiêu ngạo giờ đây đã tràn đầy sự thù hận và không cam lòng.
Cô Mẫn Mẫn khi nào đã chịu những khuất nhục như thế này ?
Dao Dao ...Đúng rồi ! Là con ả tiện nhân đó ! Nó đã cướp đi tất cả mọi thứ của cô !
Cô không cam lòng !!! Những thứ đó, những thứ nó đang sở hữu hiện giờ, tất cả đều phải là của cô !!!
Cả con khốn Lâm Uyển Nghi nữa ! Tụi bay chờ đi, khi tao - Mẫn Mẫn có thể thoát ra, tao sẽ giành lại tất cả của tao ! Tao sẽ hành hạ chúng mày, đúng..hành hạ...hahaha...
Mẫn Mẫn đôi mắt lóe lên một tia điên cuồng hận ý.
Lý Dao Dao...tao sẽ trở lại..và chính tay tao sẽ giết chết mày...mày đợi đó...hahaha...đợi lần gặp tiếp theo của đôi ta ...hahaha...
......
Dao Dao không nhìn Mẫn Mẫn nữa mà quay sang nhìn Vương Lâm vẫn đang thất lạc nhìn theo bóng dáng Mẫn Mẫn.
Như cảm nhận được tầm mắt của Dao Dao nhìn mình, Vương Lâm ngước nhìn và nở nụ cười thất lạc đối với cô.
Dao Dao cũng khẽ cười, cùng Uyển Nghi cùng nhau tiến lại gần Vương Lâm, tay đặt lên vai cô như an ủi.
Vương Lâm khẽ lắc đầu với Dao Dao rồi nói.
" tôi không sao, Dao Dao tiểu thư, dù sao cũng cảm ơn cô vì đã làm cho tôi nhận ra được bộ mặt thật của Mẫn Mẫn " dù điều đó làm cô đau lòng đi chăng nữa, nhưng đau khổ bây giờ còn hơn đau khổ một đời, không phải sao ?
Dao Dao khẽ nhếch môi, có chút tán thưởng nhìn Vương Lâm.
" tốt, tôi rất thích những người cầm lên được, bỏ xuống được " cô gái tên Vương Lâm này, cô vẫn rất là thưởng thức, buổi tối sau khi phát hiện kế hoạch của Mẫn Mẫn, cô đã cùng cô ta nói chuyện riêng. Thật không ngờ, trong thâm tâm cô ta dù biết Mẫn Mẫn là một con người tâm dạ rắn rết, chỉ đang lợi dụng mình, nhưng cô ta vẫn nguyện ý lựa chọn tin vào Mẫn Mẫn. Cô gái này rất đáng tín nhiệm cũng rất tốt bụng, chỉ có cái là cô ta là bạn của Mẫn Mẫn, từ nhỏ luôn bị Mẫn Mẫn lợi dụng làm nền cho mình.
" Dao Dao tiểu thư, tôi có thể xin cô một việc này không ? " Vương Lâm cười nhẹ nhìn vào Dao Dao.
Nhìn mặt cô gái trước mắt, Dao Dao khỏi cần suy nghĩ cũng biết cô ta muốn gì, khẽ thở dài.
Đây mới đúng là ' Bạch Liên Hoa ' chính hiệu à nha.
" có phải cô muốn xin tôi tha cho Mẫn Mẫn ? Cho cô ta một cơ hội để sửa đổi ? "
Vương Lâm ngạc nhiên nhìn cô gái tuyệt mỹ trước mắt, tuổi không lớn hơn mình bao nhiêu, nhưng đã toát ra sự thông minh tự tin không hợp với độ tuổi.
Cô ta...làm sao biết được ?...
Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên khá đáng yêu của Vương Lâm, Dao Dao cười khẽ sờ sờ đầu cô ta.
" cô yên tâm, Mẫn Mẫn sẽ không sao, cô ta sẽ an toàn mà thôi " bởi vì...sẽ có người đến giải thoát cho cô ta mà thôi...
Dao Dao cười thần bí, xoay người bước đi. Lâm Uyển Nghi khẽ liếc nhìn qua Vương Lâm một cái rồi cũng theo sau bước chân Dao Dao, chỉ bỏ lại Vương Lâm còn ngây ngốc đứng đó.
Ý của Dao Dao tiểu thư là sao ?......
......................................................
' Huỵch ' ' Binh '
Dương Minh thở hỗn hễn sau khi hạ gục năm cảnh sát trẻ, đôi mắt khẽ liếc qua Mẫn Mẫn còn đang bị cầm trong tay hai cảnh sát đang hết sức đề phòng nhìn hắn.
" Minh ca ! Cứu...cứu em " Mẫn Mẫn nước mắt giàn dụa, yếu ớt cầu cứu làm cho người ta thương tiếc không thôi.
Dương Minh không nói gì, tay khẽ nới lỏng cavat, thân hình chợt lóe, phút chốc một cảnh sát cầm giữ Mẫn Mẫn đã bị ăn một quả đấm thật mạnh vào mặt. Cảnh sát còn lại không kịp phản ứng đã bị hắn cho ăn một cước vào bụng.
" Mẫn Mẫn, chạy thôi " Dương Minh cầm lấy tay Mẫn Mẫn, kéo cô chạy thật nhanh.
" A !" Mẫn Mẫn bị kéo đau, trong lòng sinh ra một chút phản cảm đối với Dương Minh. Nhưng cô biết lúc này không phải là lúc nổi lửa với hắn, dù gì thì tính mạng cao quý của cô vẫn còn cần hắn bảo vệ.
' Đoàng ' tiếng súng vang lên, một viên đạn không biết từ đâu được bắn ra, Dương Minh kéo Mẫn Mẫn tránh khỏi viên đạn, hai người ngã nhào dưới đất.
Mẫn Mẫn thần hồn hú vía, không kịp phải ứng, chỉ biết trơ ra đó mà nhìn.
" đi thôi " Dương Minh chân trái bị trật, nhưng cũng không bỏ cuộc kéo Mẫn Mẫn đứng lên tiếp tục chạy.
Mẫn Mẫn chỉ biết ngu ngơ chạy theo.
' Đoàng ' một tiếng súng nữa vang lên, lần này là ngắm ngay trúng Mẫn Mẫn, cho dù là Dương Minh đứng kế bên, cũng chưa chắc là phản ứng kịp.
Lúc này Mẫn Mẫn tỉnh táo lại, thấy viên đạn đang nhằm vào mình mà bay thì không chút do dự lôi kéo Dương Minh đang đứng kế bên làm bia đỡ đạn.
' phập ' tiếng viên đạn xuyên qua da thịt nghe rõ rệt, chiếc áo trắng đã dần ướt đẫm máu, Dương Minh không lực chống cự mà ngã xuống. Đôi mắt trước khi nhắm lại còn vô cùng tuyệt vọng mà nhìn Mẫn Mẫn, chỉ nghe xung quanh vang lặng tiếng nói trầm ấm.
" tại sao ?...."
" A " Mẫn Mẫn hoảng sợ lui về hai bước, đôi mắt điên cuồng cùng hoảng sợ nhìn Dương Minh đang nằm yên không động đậy.
" Không...không ....không phải em...Minh..Minh ca..anh..anh rất yêu em mà....đúng..đúng..không...?.. Vậy...vậy chắc anh sẽ bỏ qua cho em thôi.. Anh..anh an nghĩ đi..tất..tất cả không phải lỗi của em.." nói xong thì hoảng hốt bỏ chạy, mặt kệ thân thể Dương Minh vẫn còn đó.
.....
Từ trong bóng tối, thân ảnh Dao Dao hiện ra dưới ánh đèn mờ của hai bên đường, tay còn đang cầm một cây súng còn bốc khói. Theo sau là Lâm Uyển Nghi cùng đoàn cảnh sát lúc nãy Dương Minh đã hạ gục.
" cậu đoán được ? " Lâm Uyển Nghi không đầu không đuôi hỏi Dao Dao.
" ừm, mình không muốn một chàng trai tốt như vậy lại bị Mẫn Mẫn xỏ mũi. Mình muốn hắn ta phải nhận ra bộ mặt thật của Mẫn Mẫn, tránh sau này xảy ra những điều đáng tiếc " Dao Dao nhìn thân thể dính máu của Dương Minh, hơi nhíu mày, nói với Uyển Nghi " cậu đem hắn ta về 'nuôi' đi, mình thì không thể rồi, ở nhà còn có anh trai ' đáng kính ' nữa kìa " nói xong xoay người bỏ đi, chỉ để lại tiếng la hét đằng sau của Lâm Uyển Nghi.
" nè ! Tiểu Dao ! Ý cậu là sao hả ?!? "
Dao Dao khẽ nhếch môi, không để ý tới tiếng la hét của Lâm Uyển Nghi mà vẫn ung dung bước đi.
Tiểu Nghi à ! Mình chỉ là muốn tốt cho cậu mà thôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...