Dao Dao cười nhẹ, nâng ly rượu lên môi. Lúc chất lỏng trong ly định chảy vào trong miệng Dao Dao thì...
" Dao Dao " Lâm Uyển Nghi không biết từ đâu xuất hiện, ôm lấy Dao Dao một cái thật mạnh.
' xoảng ' ly rượu trên tay Dao Dao lập tức rớt xuống, thấm vào đất.
Mẫn Mẫn đứng trong bóng tối vốn đang chờ mong vẻ mặt ' mới ' của Dao Dao thì hận nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Uyển Nghi.
Chết tiệt ! Lâm Uyển Nghi ! Mày dám phá đi kế hoạch hoàn mĩ của tao !
Nhìn thấy ly rượu rớt xuống đất, Lý Minh Hiên, Lam Thương, Cảnh Triệt cùng Cảnh Dương không cùng hẹn mà nhíu lại đầu chân mày.
Mùi này là....
Chợt nghĩ tới cái gì đó, bọn hắn vẻ mặt nghiêm túc cả lên.
Lý Minh Hiên trực tiếp nắm lấy tay Dao Dao kéo ra chỗ xa xa nơi ly rượu. Mà ba anh chàng kia thì hận nghiến răng nghiến lợi.
Chậm một bước ! Lý Minh Hiên chết tiệt !
Nhưng cũng lập tức đi ra xa nơi ly rượu vỡ.
Lâm Uyển Nghi nghi hoặc nhìn thần sắc nghiêm túc của bốn mỹ nam tử, nhưng cũng biết khôn không hỏi mà chạy nhanh đến chỗ Dao Dao.
...
Một lát sau, sau một tiếng la " A ! " hoảng sợ của một phụ nữ, chỗ ly rượu vỡ lúc nãy liên tục phát ra tiếng ' xèo xèo ' nghe rõ, những cây cỏ đều héo rũ không sinh khí và cuối cùng tan chảy, mặt đất nhão ra bị lún xuống, những bọt nước bốc lên rồi nổ ra tiếng ' bóc bóc ' như dòng sông axit, khi bọt nước nổ, có vài giọt nước nhỏ văn ra, những nơi trúng giọt nước nhỏ đó cây cỏ đều héo rũ.
Mọi người bước chân không chủ động mà lùi ra xa, những người gan nhỏ lập tức bỏ chạy hay ngất xỉu.
Lý Minh Hiên trực tiếp ôm Dao Dao vào trong ngực, che khuất đi tầm mắt của cô. Trong đôi mắt lạnh lùng của anh lúc này đã tràn đầy sát ý.
Là ai !?! Là ai muốn hãm hại Dao Dao của anh ?!? Nếu để anh biết được....
Lúc không khí đang căn thẳng thì quản gia của nhà họ Cảnh chạy vào, đến bên cạnh Cảnh Triệt báo cáo.
" thiếu gia, đội tuần vệ [ 906 ] vừa bắt được một cô gái khả nghi đang cố lẩn trốn ra ngoài ạ "
Cảnh Triệt khẽ trầm ngâm, đôi mắt ám ám trầm, nhìn không ra cảm xúc.
" đem cô ta vào đây " giọng nói vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như ngày nào, nhưng không hiểu sao ông ( quản gia ) lại cảm thấy không rét mà run.
" vâng " khẽ đáp một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.
" a~a~ Cảnh tổng gia không ngờ lại xuất hiện kẻ gan lớn như vậy a ~" nhìn bóng lưng của quản gia, Lam Thương không khỏi nhẹ cười bân quơ nói một câu.
Cảnh Triệt điều chỉnh lại tâm ý đang muốn sát sinh của mình, xoay qua cười khẽ với Lam Thương.
" Lam tổng xin cứ yên tâm, tôi sẽ xử lí việc này chu đáo "
Dám làm tổn thương đến cô gái làm anh hứng thú, kết quả ắt sẽ ' rất tốt ' a.... Anh sẽ làm cho người đó suốt đời phải sống trong ngập tràn hạnh phúc.
" Dao Dao, em không có việc gì đi chứ ? Hay anh đưa em đến bệnh viện nha ? " Cảnh Dương lo lắng đi đến bên cạnh Dao Dao, không để ý đến sắc mặt không tốt của Lý Minh Hiên mà cầm lấy đôi tay nhỏ bé của cô.
" em không sao, anh đừng lo " Dao Dao cười trừ, nhẹ rút tay ra khỏi ma trảo của Cảnh Dương.
Cảnh Dương đương nhiên nhận ra động tác nhỏ này của Dao Dao nhưng chỉ cười nhẹ,không nói.
Đúng lúc này thì Mẫn Mẫn đi đến bên cạnh Dao Dao, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt lo lắng nhìn cô " Dao Dao, em không sao chứ ? "
Lý Minh Hiên, Cảnh Dương kể cả Cảnh Triệt cùng Lam Thương một lần nữa không hẹn mà cùng nhíu mày, nhìn vẻ mặt thánh mẫu Mẫn Mẫn.
Dối trá thật !
Trong lòng đối Mẫn Mẫn không có một tia hảo cảm, Cảnh Triệt cùng Lam Thương đi đến chỗ Dao Dao, nhằm che chở cô tránh khỏi cô gái phía trước. Lỡ như cô ta làm Dao Dao học theo thì khổ, nên tốt nhất là hai người cách càng xa càng tốt.
Mẫn Mẫn còn tưởng là họ vì cô nên mới đi đến nơi này, trong lòng thầm đắc ý, nhưng ngoài mặt thì ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt.
" xin...xin chào các anh " Mẫn Mẫn cúi đầu e thẹn, giọng nói nị nị nghe qua rất ngọt ngào.
Nhưng đợi mãi thì không thấy ai đáp lại, nghi hoặc ngước lên nhìn thì thấy họ đang quây quần bên Dao Dao mà lo lắng cô. Trong lòng lửa giận bùng dậy.
Dao Dao !!!!!! Con khốn !!! Mày sẽ biết tay tao !!!!
Mẫn Mẫn tuy nói vậy nhưng trong lòng bỗng dâng lên bất an, nhưng khi thấy Dao Dao cười nhẹ nhìn mình thì rất nhanh bị lửa giận thay thế.
Ở đây mọi người lo lắng Dao Dao, nên không người nào hay biết Lâm Uyển Nghi không còn ở đây nữa.
......
Một lát sau, quản gia đi vào vườn, theo ông là hai chàng vệ sĩ cao to đang khống chế một cô gái.
Cô gái đội một cái nón kết, với lại cúi đầu xuống nên không ai thấy rõ mặt.
Quản gia ra lệnh cho hai vệ sĩ dẫn cô gái đến trước mặt Cảnh Triệt, còn bản thân thì đi báo cáo kết quả công tác.
" Thiếu gia, đây là cô gái tôi bắt được ạ "
Cảnh Triệt đôi mắt ôn nhu nhìn cô gái, khẽ lại gần nâng cô ta đứng dậy.
Vương Lâm hoảng sợ, thân thể không ngừng run run, tuy người này ôn nhu nhìn cô nhưng trực giác nói cho cô biết, hắn có thể giết cô ngay tại chỗ nếu cô không chịu làm theo ý hắn.
" cô gái...cô tên gì ?.." giọng nói ôn nhu vang vọng trong khu vườn, vốn rất ấm áp nhưng ai cũng thấy toàn thân như đông cứng, không dám nhút nhích. Họ cảm thấy như tiếng nói của thần chết đang gọi mời họ.
" Vương...Vương Lâm " Vương Lâm run run, định tránh thoát khỏi bàn tay của Cảnh Triệt nhưng giựt mãi giựt không ra, cành khiến cho hắn nắm chặt thêm, cô cản thấy khung xương yết ớt của mình như muốn vỡ. Dù rất đau nhưng cô không dám la ra tiếng.
Dao Dao đứng một bên xem kịch vui. Đôi mắt vô tình liếc qua Mẫn Mẫn thì thấy cô ta đang hết sức bình tĩnh, nếu xem nhẹ bàn tay đang nắm chặt tới nỗi trắng bệch và giọt mồ hôi đang lăng dài trên khuôn mặt thanh tú.
Dao Dao nhẹ cong cong lên khóe môi
Sợ bị Vương Lâm tố cáo à ? Haha, đúng là nhát gan, không thú vị tí nào. Nhưng một lát nữa chị sẽ tặng em một món quà vô cùng lớn nha... Mẫn Mẫn....một món quà sẽ làm em vô cùng ' hạnh phúc '...
" Vương Lâm à ? Có thể nói cho tôi nghe vì cái gì em sẽ xuất hiện trong đây sao ? " Vẫn là nụ cười ôn nhu đó nhưng trong mắt đã tràn đầy lốc xoáy " nếu tôi nhớ không lầm thì em đâu có mặt trong những danh sách khách mời của tôi... Trừ khi...có người đã giúp em vào đây... Vậy Vương Lâm, em có thể nói cho tôi nghe người đó là ai sao không ? "
" tôi...tôi không biết anh đang nói gì cả ! " Vương Lâm hoảng sợ lùi bước chân, Cảnh Triệt cũng rất phối hợp thả cô ra, sau đó từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay lau chùi thật cẩn thận, sau đó ghét bỏ ném đi.
Vương Lâm định nhân cơ hội đó bỏ chạy nhưng lại bị hai vệ sĩ nắm lại, không cho nhút nhích.
" Thả tôi ra !!" Vương Lâm la hét, giãy dụa cũng vô dụng, hai chàng vệ sĩ vẫn mặt lạnh nắm lấy hai tay cô ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...