Bóng đèn mờ ảo khẽ tắt, bóng đen bao trùm khắp nơi. Mọi người hoảng hốt nhìn xung quanh. Quả là những người có làm chuyện xấu thì mới hoảng hốt tới như vậy, cái này gọi là ' có tất giật mình '....
' xôn xao...'
' xôn xao ...'
.....
" thiếu gia " trong bóng tối có một bóng đen khẽ đi lại gần Cảnh Triệt, cung kính nói.
" đã xảy ra chuyện gì ? " Cảnh Triệt trong giọng nói đầy lãnh khí.
" dạ, phòng điện bị khóa lại rồi ạ, không vào bên trong được " người hầu cung kính thưa.
Cảnh Triệt khẽ nhíu mày, nói.
" nhanh chóng ổn định lại khách mời, ta đi xem xem "
" vâng "
" khoan đã, Cảnh tổng "
Cảnh Triệt định bước đi đến phòng điện thì bị Lam Thương gọi lại.
" Lam tổng có chuyện gì à ? " Cảnh Triệt quay lại nhìn Lam Thương, trong bóng tối không thấy rõ mặt của hắn cho lắm.
" xin hãy cho tôi đi cùng, biết đâu tôi có thể giúp gì thì sao ? " Lam Thương khẽ cười.
Cảnh Triệt hơi trầm ngâm một chút rồi đáp ứng, hai người nhanh chóng đi vào phòng điện.
Dao Dao đứng ở đây nghe được hết thảy, đôi mắt của cô rất nhanh thích ứng được với bóng tối nên nhìn thấy bóng lưng của hai người kia.
Cô khẽ lắc lắc tay Lý Minh Hiên một cái. Hắn nghi hoặc xoay qua nhìn cô.
" anh hai, anh cũng nhanh chạy theo giúp giúp họ đi " Dao Dao nhìn thẳng vào mắt Lý Minh Hiên mà nói.
" nhưng còn em ? " Lý Minh Hiên đôi mắt ôn nhu nhìn vào Dao Dao.
" em không sao, anh đi đi " Dao Dao khẽ cười với Lý Minh Hiên.
Lý Minh Hiên hơi ngẫn ra sau đó cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
" được rồi, sẽ nhanh thôi, em hãy đứng yên, đừng chạy loạn đấy "
" vâng "
Nói xong Lý Minh Hiên cũng đi vào phòng điện.
Giờ chỉ còn mỗi Dao Dao đứng đó, cô khẽ nhếch môi.
Mẫn Mẫn...mau ra tay đi...thời cơ của cô đã tới rồi đó.
.........
Trong bóng tối, Mẫn Mẫn đeo kính áp tròng [ the Anv ] ( loại kính có thể nhìn trong bóng tối như có ánh sáng ) vào. Khi nhìn thấy không còn ai bên cạnh Dao Dao nữa thì nhếch mép cười khẽ, bỏ qua một tia bất an trong lòng. Cô lấy ra cổ trùng [ E 980 ] mà cô mới mua hôm trước của tiến sĩ Lam Ly gì gì đó.
Cổ trùng [ E 980 ] là loại trùng cổ đã có từ thời sơ trung. Loại trùng này do người La Mã và Ai Cập tìm ra. Có chất độc cực mạnh. Người nó bám sẽ bị nó ăn hết da, uống hết máu và sẽ chết một cách từ từ không ai hay. Có bề ngoài như bột phấn nhưng sâu bên trong nó là hàng ngàn con cổ trùng. Tiến sĩ Lam Ly đã tạm thời làm cho nó ngủ say. Nhưng khi tiếp xúc với nước thì nó lập tức sẽ tỉnh giấc. Cô định cho nó vào trong ly nước trong tay Dao Dao. Lúc đó..khi Dao Dao uống vào...
Dao Dao đứng từ xa nhìn đám bột phấn trên tay Mẫn Mẫn.
Là cổ trùng sao ? Hưm...
Mẫn Mẫn lén vào nhà vệ sinh, hóa trang thành một người phục vụ một cách nhanh chóng, sau đó kiểm tra lại đám cổ trùng rồi mới an tâm đi ra.
Trên một góc tối trong nhà vệ sinh, một chiếc camera chợt lóe, đã quay được hết một quá trình này.
..........
Dao Dao đang đứng đợi nữ chủ Mẫn Mẫn ra tay, trong bóng tối, vẽ mặt Dao Dao nhàn nhã hơn bao giờ hết, môi còn khẽ nhấp một ngụm rượu.
Lâu quá a...hại người gì mà lại ghề ghề như vậy chứ ! Hừ ! Đúng là mệt mà ! Nữ chủ à, tôi đang đứng đợi cô hại nè, ít nhất cô cũng phải nể mặt tôi mà nhanh nhanh lên một chút chứ ! Làm gì mà lâu quá ! Hại người cũng phải nhanh tay lẹ chân lên chứ ! Cứ như vậy thì biết khi nào mà thành tài &%#&%.....=_='''
Bỗng có một chàng phục vụ nhỏ nhắn không thấy rõ mặt đang đi về phía Dao Dao. Dao Dao đôi mắt sáng lên, đóng vờ như đang lo lắng tìm bóng dáng ai đó.
" anh hai sao đi lâu vậy chứ !" Dao Dao nhăn nhó, càng tăng thêm cho cô vài phần đáng yêu.
Chó sói đội lốt cừu, khụ, à không, là Mẫn Mẫn đội lốt phục vụ đôi mắt che dấu dưới mái tóc khẽ lóe lóe, hận ý càng đậm sâu.
Bước chân đi nhanh hơn lại chỗ Dao Dao, Dao Dao khẽ đưa ly rượu xuống dưới một chút cho cô ta dễ hạ thuốc. Mẫn Mẫn bỏ qua một tia nghi ngờ trong lòng, đi nhanh hơn lướt qua người Dao Dao, còn không quên đổ cổ trùng vào ly rượu. Sau đó cô ta đi một vòng lớn rồi vào nhà vệ sinh lúc nãy thay đồ, trở lại làm ' tiểu thư ' Mẫn Mẫn, ngoan ngoãn đứng vào trong góc.
Dao Dao cười khẽ lắc lắc ly rượu cho cổ trùng hòa với nước nhanh hơn.
' cạch '
Ánh đèn mờ ảo lại lần nữa cháy lên, an ủi tâm linh của vài vị có ' tật giật mình ' ở đây.
Từ xa xa đã thấy bóng dáng của ba vị tổng tài của chúng ta, à không, là bốn. Còn có tên Cảnh Dương đi theo nữa.
Lý Minh Hiên đi lại chỗ Dao Dao, ôn nhu nhìn cô, bàn tay vuốt nhẹ tóc cô " anh đã hoàn thành sứ mạng em giao cho anh rồi đó, Dao Dao "
" anh à, mọi người đang nhìn chúng ta đó " Dao Dao cười khẽ chọc ghẹo Lý Minh Hiên.
" mặc kệ họ " Lý Minh Hiên ôn nhu nói nhỏ vào tai Dao Dao.
" A..." Cảnh Dương kinh ngạc nhìn bóng dáng thiên sứ phía trước. Trong mắt chợt lóe qua tia tinh quang " Dao Dao ? Sao em lại ở đây ? "
" Cảnh Dương ? Em đến đây để dự sinh thần của Cảnh tổng " Dao Dao cười khẽ nhìn người con trai tuấn tú.
Đúng là hai anh em a, vẻ mặt giả dối !
" vậy sao ? Vậy em cứ tự nhiên nha, Cảnh tổng chính là ca ca của anh " Cảnh Dương hiểu rõ cười.
" vâng...tất nhiên rồi..." Dao Dao cười khẽ, nâng ly rượu lên môi....
...........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...