Hảo Sủng Em, Nữ Phụ Của Anh


" chị vào đi "
Dao Dao vừa dứt lời thì ' cạch ' một cái, cửa phòng mở ra, Mẫn Mẫn trong bộ y phục trường quý tộc A bước vào, trên tay cô ta là một mâm thức ăn tinh xảo, tỏa ra mùi thơm ngát.
Mẫn Mẫn trong lòng tuy ghen tị căn phòng Dao Dao ở lớn và đẹp hơn của mình nhưng trên môi vẫn nở nụ cười ôn nhu đúng chất thánh mẫu.
Mẫn Mẫn để thức ăn trên bàn rồi tiến lại giường Dao Dao, ngồi xuống cười nói với cô.
" Dao Dao, chị đã tự tay xuống bếp để làm thức ăn cho em, em lại nếm thử một chút xem có ngon không "
" ân, cám ơn chị "
Nữ chủ à ! Cô có lộn không vậy ! Đó hoàn toàn là thức ăn của Lâm thúc làm a ! Tôi, à không, thân xác này đã ăn 14 năm rồi chẳng lẽ còn không biết sao ? Cô coi thường tôi quá rồi đó a !!!
Mẫn Mẫn ngân ngấn nước mắt.
" không có gì, chị em chúng ta sao phải khách sáo với nhau chứ "
Hừ ! Đúng là con nhỏ ngốc !
Dao Dao đi lại chỗ để thức ăn đang tỏa hương, không tiếng động kiểm tra độ an toàn của nó rồi mới dám ăn.
Hương vị này đúng là của Lâm thúc làm a ! Thức ăn của ông vẫn ngon như ngày nào.
Dao Dao ăn tốc độ rất nhanh, vì từ chiều hôm qua cô vẫn chưa có hại cơm nào vào bụng, tuy nhanh nhưng động tác của cô vẫn rất tao nhã, cao quý.
Mẫn Mẫn ngồi một bên thấy vậy, trong lòng ghen ghét dữ dội.

Vì cái gì !?! Vì cái gì cô ta làm gì đều có thể thu hút như vậy chứ ?!? Vì cái gì ?!?
Mẫn Mẫn giả bộ bày ra vẻ mặt khó xử.
" Dao Dao, chị có chuyện này muốn nói với em, chị...chị..."
Dao Dao ngừng lại động tác, nhìn Mẫn Mẫn đang bày ra vẻ mặt rối rắm.
Cô ta cuối cùng cũng chịu nói ra trọng điểm rồi.
" có chuyện gì chị cứ nói, nếu giúp được gì thì em sẽ giúp "
Mẫn Mẫn đôi mắt sáng lên, nhưng lại bày ra vẻ mặt rầu rĩ, ôn nhu nắm lấy tay Dao Dao.
" Dao Dao à ! Chuyện là vầy. Chị có một người bạn, nhà cô ấy rất nghèo, mẹ lại đang bị mắc một cơn bệnh kì lạ, phải cần một số tiền rất lớn để chữa, chị mới vào nhà nên cũng không có tiền, anh hai thì chắc sẽ không giúp chị vụ này..." nói tới đây, hai hàng nước mắt của Mẫn Mẫn đã chảy dài "...giờ..chỉ còn em thôi, Dao Dao, xin hãy giúp chị, xin em..xin em.."
Mẫn Mẫn cô quả thật không nói dối, quả thật cô có một người bạn, mẹ cô ta bị bệnh nặng. Hôm qua cô ta có nhờ cô cho cô ta mượn tiền, vì giữ hình tượng thiện lương tốt bụng và đồng thời muốn khoe mẽ sự giàu có hiện giờ, cô không kịp suy nghĩ mà đồng ý ngay. Nhưng cô quên rằng, số tiền Lý Hùng cho cô đã bị cô cấp đi mua quần áo hết rồi, nên không còn cách nào hơn mà hẹn hôm nay sẽ đưa cho cô ta. Lý Minh Hiên không có khả năng sẽ cho cô mượn tiền, không còn cách nào hơn là cô phải tìm đến Dao Dao.
Dao Dao nghe Mẫn Mẫn kể mà trong lòng không khỏi nói một câu.
Nói chung là chị cần tiền thôi đúng không ?
" chị cần bao nhiêu ? "
Tiền đối với cô cũng không quan trọng, trong lòng cô xếp thứ nhất là tình thân sau đó là tính mạng, cuối cùng mới là tiền.
Nhưng để không đắc tội nữ chủ, cô không thể làm gì hơn là cho cô ta mượn.
Mẫn Mẫn trong lòng mừng thầm.
Con nhỏ ngu ngốc này thật là dễ bị lừa.
" 10..10 USD "
10 USD ? Cũng không đến nỗi nhiều. Xem ra nữ chủ cô cũng biết tiết chế a.
" được rồi, chị đợi em một chút "
Nói xong Dao Dao đi lại cái máy [ $ BANK $] , cô đút thẻ [ VIP ] kim cương vào trong đó, lập tức vang lên tiếng nói của nhân viên ngân hàng.
[ Kính chào Lý tiểu thư đã gọi đến ngân hàng của chúng tôi, chúng tôi có thể giúp gì cho cô ? ]
" xin chào, tôi muốn rút ra 10 USD trong tài khoản của tôi "
[ Cô muốn rút 10 USD ? Xin cô đợi một chút ]
" ân "
....
[ Lý tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị xong $, xin cô hãy cho chúng tôi xét nghiệm dấu vân tay ]
Dao Dao đưa ngón tay đặc lên máy xét nghiệm vân tay, camera của ngân hàng đã quay lại hết quá trình này.

[ tinh ~ cô 100% chính là Lý tiểu thư:-, cho tôi hỏi, cô muốn lấy 10 USD ngay bây giờ ạ ? ]
" đúng "
[ vâng 10 USD sẽ được gởi qua ngay lập tức ]
......
" tiền của chị "
Dao Dao đưa 10 USD mới nhận
được cho Mẫn Mẫn.
Mẫn Mận vui vẻ giật lấy.
" cám ơn em "
Rồi chạy ra khỏi phòng.
Dao Dao thở dài một hơi rồi quay vào phòng tắm làm VSCN.
......................................................
Dao Dao vừa bước ra ngoài cửa thì thấy Mẫn Mẫn đang ngượng ngùng cúi đầu còn Lâm Quân thì đang không kiên nhẫn nhưng vẫn ôn hòa cười với cô ta.
Vừa thấy cô, Lâm Quân bỏ lại Mẫn Mẫn mà chạy lại chỗ cô, lo lắng nói.
" Dao Dao, hôm qua em đi đâu ? Anh tìm em mãi mà chẳng có "
Hôm qua khi mua nước xong, anh đã chạy đến chỗ Dao Dao đang ngồi nhưng chẳng thấy ai, anh lo lắng tìm mãi, cho tới khi trời gần sáng và ' Night Market ' sắp đóng cửa anh mới nhận được điện thoại của Lâm thúc báo rằng cô đã về nhà. Anh lập tức không suy nghĩ gì nữa mà chạy thẳng một mạch về nhà làm tắm rửa hảo rồi chạy đến đây. Anh không ngủ cũng không sao, dù gì lúc đi tập huấn quân sự, đội trưởng vì đề cao khả năng cảnh giác cho mọi người, đã không cho họ ngủ suốt mấy ngày mấy đêm, nói chung là thay phiên nhau ngủ.
Dao Dao cười nói với Lâm Quân.
" em xin lỗi, hôm qua em định đi dạo, nhưng không may lại lạc đường, đi mãi cho tới khi thấy một chiếc Taxi thì nhờ họ đưa em về "

Lúc nãy, cô đã hỏi rõ Lâm thúc, ông nói.
' bác sĩ Lam đã đưa cô về, anh ấy còn dặn tôi đưa cho cô mẫu giấy này, bảo khi nào cô tỉnh lại thì đưa cho cô '
Mở mảnh giấy ra, bên trong chỉ có ba chữ.
' anh xin lỗi '
Chỉ vỏn vẹn ba chữ nhưng không hiểu sao lòng cô lại một trận nhói đau, lo lắng gọi cho Lam Ly, nhưng lần nào cũng là giọng nói lạnh lùng của chị tổng đài vang lên chứ không phải ấm áp trầm thấp như trong trí nhớ của cô nữa.
...........
Trên đường đến trường, Dao Dao nhìn cảnh bên ngoài, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về Lam Ly.
' anh xin lỗi ' là gì chứ ?
Nếu anh muốn xin lỗi, vậy thì hãy đến đây...xuất hiện trước tôi lần nữa...xin lỗi tôi..thì tôi sẽ tha cho anh. Nếu không...tôi sẽ xem lời xin lỗi đó của anh không hề có thành ý gì đó...đồ ngốc...
Lam Ly..anh..hiện giờ đang ở đâu ?...
Lâm Quân nhìn một bên trầm mặt Dao Dao, không hiểu sao trong lòng anh lại đau nhói.
Cô...vì cái gì phải trầm mặt.
Cô phải cười mới đúng...
Mẫn Mẫn không phát hiện không khí kì lạ giữa hai người, vẫn không ngừng líu ríu nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui