Chap 149 Chờ ngươi tỉnh lại [đại kết cục][2737 chữ ]
“Tốt, nếu có yêu cầu gì thì cứ việc nói, trẫm nhất định sẽ nghĩ biện pháp.” Hoàng Thượng gật gật đầu, hắn biết rõ, có lẽ đây là biện pháp cuối cùng.
“Ta muốn đi!” Mặc Huyền dời người ra khỏi tay Như phi, đi tới, run rẩy lau máu tươi dính trên mặt của Bảo Bối.
“Huyền nhi.”
“Thái tử.”
Hoàng Thượng cùng Như phi trăm miệng một lời hô.
Mặc Huyền đỡ lấy Bảo Bối từ trong ngực của Lục Thiên ôm vào lòng, vẫn nhìn nàng “Ta muốn vĩnh viễn cùng nàng ở cùng một chỗ.”
Hắn nhìn Bảo Bối ở trong ngực, cúi người xuống ghé vào bên tai của nàng nói “Ta sẽ vĩnh viễn chờ ngươi tỉnh lại!” Một giọt nước mắt từ trong mắt Bảo Bối chảy ra, nhưng người ở trong ngực không có một chút phản ứng nào.
Một năm sau
Trong một sân viện yên tĩnh, có một cô gái đang ngồi nhu thuận, trong ánh mắt của cô gái trống rỗng, chỉ đang nhìn đám mây trên bầu trời.
“Bảo Bối, uống thuốc đi.” Tô Nhã bưng thuốc đi tới.
Cô gái vẫn yên tĩnh nhìn bầu trời.
Tô Nhã bình tĩnh ngồi ở trước mặt Bảo Bối, đưa chén tới bên miệng của nàng, nhẹ nhàng nói “Bảo Bối, uống thuốc đi.” Cái chén ghé vào bên miệng, Bảo Bối cúi con mắt xuống nhìn Tô Nhã trước mặt, liền yên tĩnh hé miệng uống vào, đợi Bảo Bối uống xong, Tô Nhã khẽ mỉm cười đứng lên “Bảo Bối, nương đi chuẩn bị cơm tối, con phải ngoan ngoãn ngồi ở đây nha.”
Bảo Bối tiếp tục nhìn ra bên ngoài, lẳng lặng nhắm mắt lại, bên tai đột nhiên truyền đến một hồi tiếng đàn, tiếng đàn dịu dàng nhu tình làm cho Bảo Bối chớp chớp con mắt, nàng đứng lên đi về hướng phát ra tiếng đàn.
Nhìn bóng lưng của Bảo Bối, Lục Thiên lặng lẽ hỏi Tô Nhã “Nàng xác định như vậy Bảo Bối sẽ có phản ứng sao?”
Tô Nhã kiên định gật đầu “Bảo Bối tỉnh lại đã được ba ngày, hiện tại nàng dần dần đã có chút tri giác, chàng xem, mỗi ngày vào buổi tối Mặc Huyền đều đánh đàn, hôm nay rốt cục nghe thấy tiếng đàn của Mặc Huyền nàng cũng đã có phản ứng rồi.”
Lục Thiên nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Bảo Bối men theo tiếng đàn dần dần đi đến, nàng lẳng lặng đứng ở bên dưới một thân cây nhìn một vị nam tử ngồi trước cửa cách đó không xa, tên nam tử kia một thân bạch y, mái tóc dài đen nhánh hơi ướt chảy xuống như thác nước, một đôi mắt phượng câu hồn nhìn nàng, hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, khúc nhạc dưới tay nam tử dần dần tăng nhanh, càng ngày càng cấp.
Một khúc kết thúc, Mặc Huyền để đàn cầm xuống đứng lên ngồi ở trước mặt tấm gương, ngón tay mảnh khảnh của hắn chậm rãi trượt xuống mái tóc ẩm ướt, hắn mới vừa tắm rửa sau đó nhanh chóng đánh đàn chỉ vì muốn để cho nàng tới đây.
Bảo Bối dần dần đến gần, khi thấy ngón tay của nam tử trong gương nhẹ nhàng trượt xuống, đáy lòng không khỏi giống như có một dây cung đang được gảy lên, nàng không tự chủ được mà đi vào.
Nhìn thấy Bảo Bối tiến đến, Mặc Huyền khẽ mở đôi môi đỏ mọng cười nhạt một tiếng, một nụ cười câu hồn xinh đẹp “Còn không qua đây lau cho ta?” Một thanh âm lười biếng vang lên, Bảo Bối dường như theo quán tính cầm cái khăn bên cạnh tới bắt đầu lau tóc cho hắn, tay của nàng càng ngày càng chậm, tựa hồ có cái gì đang nhắc nhở chính mình, nhưng dường như lại nghĩ không ra.
Dần dần, đầu của nàng bắt đầu có chút mơ hồ, nàng lui về phía sau vài bước, xoay người chạy ra ngoài.
“Tại sao có thể như vậy?” Tiểu đại Trụ núp ở phía sau cánh cửa bên cạnh thất vọng đi ra, nói với Tô Nhã “Bảo Bối giống như không muốn tỉnh dậy a.”
Mặc Huyền cũng quăng ánh mắt ra nhìn.
Tô Nhã nhìn ánh mắt của mọi người, nở nụ cười “Bảo Bối sẽ khá hơn, chỉ cần cho nàng một chút đoạn quen thuộc trong quá khứ.”
“Đoạn quen thuộc trong quá khứ?” Mặc Huyền hơi nhíu lông mày suy nghĩ một chút, đột nhiên khẽ nở nụ cười.
“Bảo Bối, ngươi xem con sông này rất đẹp a, nơi này có rất nhiều cá đó.” Tĩnh Tông bên cạnh cười đi theo bên cạnh Bảo Bối, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
Trên mặt Bảo Bối mang theo một nụ cười, trong mắt của nàng dần dần có một tia hào quang. Tiểu ngoan bên cạnh cũng đi theo ra ngoài, yên tĩnh đi bên cạnh nàng.
Đột nhiên, trước mắt một chiếc thuyền từ từ lướt qua trước mặt, trên thuyền có một ánh mắt nhu tình của vị nam tử mặc hồng y lẳng lặng nhìn nàng, một thân hồng y nhìn thật nổi bật, tại trên hồ này lại đột nhiên lộ ra vẻ đặc biệt, đứng bên cạnh nam tử mặc hồng y trên thuyền là hai nữ nhân xinh đẹp, thay vì nói là nữ nhân, phải nói đó là đại tiểu Trụ đang giả dạng làm tỷ muội Vũ thị, đại Trụ nhìn Bảo Bối một cái cố ý cười ha ha một tiếng, tiểu Trụ ở bên cạnh lập tức nói to “Tỷ tỷ, nam tử xinh đẹp như vậy, chúng ta còn không mau bắt hắn đi thành thân.” Nói xong còn cố ý tiến đến trước mặt Mặc Huyền hôn một cái.
Một nụ hôn này khiến Mặc huyền thất kinh, không có nói tới có đoạn này a, hắn khiếp sợ nhìn tiểu Trụ, gương mặt của tiểu Trụ đỏ bừng, tiểu Trụ thấp giọng nói “Thuốc phải hạ điểm hung ác thì mới có tác dụng.” Nói xong lại áp vào bên cạnh Mặc Huyền, cố ý tựa vào trong ngực Mặc Huyền.
Mặc Huyền không được tự nhiên lui về phía sau dựa trên thành thuyền, quay đầu lại nhìn về phía bờ sông.
Sắc mặt của Bảo Bối trên bờ sông dần dần trở nên nóng lên, nàng cảm thấy trong lòng vang lên một âm thanh “Boom”, lúc nhìn thấy nam tử kia u oán liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt của nàng dần dần mở to.
Tĩnh Tông ở bên cạnh nhìn thấy tình hình này, nháy mắt Tô Nhã cùng Lục Thiên ở phía sau một cái, Tô Nhã khẽ mỉm cười, ở sau lưng hô to một tiếng “Ai nha, Đây là thiếu gia nhà ai, bộ dạng sao tuấn mỹ như vậy, còn muốn thành thân nữa a, còn cùng hai vị tiểu thư nữa nha.”
Bảo Bối nghe thấy dừng bước chân lại, nàng vừa rồi nghe được hai chữ “Thiếu gia”, nàng nhìn thấy thuyền ở trước mặt đang chậm rãi lướt qua, nhẹ nhàng nói “Thiếu gia.” Một tiếng gọi khẽ này, lại làm cho người bên cạnh toàn thân run lên.
Bảo Bối không chớp mắt nhìn chằm chằm nam tử mặc hồng y đứng trên thuyền, lúc nhìn thấy con thuyền dần dần đi xa, Bảo Bối đột nhiên a một tiếng “Tiểu Ngoan, lên.” Nhanh chóng nhảy lên trên người Tiểu Ngoan sau đó liền xông về phía trước.
Vừa chạy như điên vừa ở trên bờ hô to “Thiếu gia, đừng thành thân a, ta còn không có đáp ứng.”
Mặc Huyền nhìn thấy một người ở trên bờ chạy như điên, lại nghe nàng gọi tên của hắn, hắn rốt cục đứng người lên nhìn qua bên bờ, tâm của hắn đã bắt đầu gia tăng tốc độ đập liên hồi.
Đại tiểu Trụ vui vẻ kêu lên “Bảo Bối đã khôi phục, nàng đã khôi phục.”
Bảo Bối chạy đến gần thuyền, liền nhảy một cái lên trên thuyền, nàng nhảy xuống thuyền lập tức chạy vội tới trước mặt Mặc Huyền “Thiếu gia, đừng thành thân a, ta còn không có đáp ứng.”
Mặc Huyền ửng đỏ mặt, híp mắt ngẩng đầu nhìn nàng, nhẹ hỏi “Tại sao ngươi phải đáp ứng?”
Một câu nói này, làm Bảo Bối đứng sững sờ, nàng cảm giác dường như những lời này rất quen thuộc? Nhìn qua ánh mắt của thiếu gia, dần dần những thứ ngắt quảng kia cũng bắt đầu ào ào trào vào trí nhớ của nàng.
Con mắt Bảo Bối bắt đầu chứa đầy nước mắt “Thiếu gia, ta nhìn thấy người nọ giết chết ngươi, ta cho là ngươi chết.” Nói xong nàng bắt đầu thương tâm khóc nức nở, nước mắt Mặc Huyền dần dần trào ra, hắn đứng dậy, một tay kéo nàng vào trong ngực “Ta không chết, tiểu ngốc, đó là một thế thân, là gia gia ngươi nói trước nên tìm người dịch dung.” Vừa an ủi nàng, vừa giải thích.
Bảo Bối nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt “Thiếu gia, ta rất nhớ ngươi.”
Nước mắt Mặc Huyền chảy xuống “Tiểu ngốc, ta cũng vậy rất nhớ ngươi.” Gắt gao ôm nàng thật chặt trong ngực, không muốn buông tay.
“Thiếu gia, ngươi không có làm thái tử!” Một ngày trôi qua, Bảo Bối nghe được tin khiến nàng khiếp sợ nhất chính là Mặc Huyền đã từ ngôi thái tử, Chí Viễn lên làm thái tử, Tư Mã hoàng hậu đã vào lãnh cung, Hiên Viên Tuấn Tư bị cách chức làm bình dân, Như phi làm hoàng hậu, hết thảy những chuyện này đều làm Bảo Bối quá kinh hãi rồi.
Mặc Huyền nhìn mặt mũi Bảo Bối trước mắt tràn đầy khiếp sợ, khẽ mỉm cười gật gật đầu “Ừ”.
“Nhưng mà, vì cái gì?” Bảo Bối quá kinh hãi nên miệng cũng không khép lại được “Chẳng lẽ là bởi vì ta sao?”
Mặc Huyền khẽ nhấc tay của nàng lên, để cho nàng ngồi ở bên cạnh “Ta chỉ muốn cùng ngươi sống ở đây, nếu ta làm thái tử, tương lai sẽ phải làm Hoàng Thượng, cùng với ba nghìn tần phi làm bạn với ta, ngươi sẽ không tức giận sao?” Có chút buồn cười nhìn nàng.
Con mắt Bảo Bối bắt đầu chuyển động ba vòng, chăm chú nhìn Mặc Huyền “Ta sẽ tức giận.”
Mặc Huyền cười cười, sủng ái ôm nàng “Ta thích bộ dạng bản thân mình được tự do tự tại, ta càng ưa thích cùng ngươi sống một cuộc sống tự do tự tại, về sau, chỉ được nhìn ta, chỉ được đối với ta chảy nước miếng, chỉ cho phép bảo vệ một người đó là ta, hiểu chưa?”
“Hiểu!” Bảo Bối trịnh trọng gật đầu, trả lời vang dội.
Mặc Huyền cúi đầu xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xem ra lại chuẩn bị muốn phát lời thề dưới ánh trăng nữa.
Một đám người ngoài phòng đang núp ở bên cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ có một người ở trong bóng đêm lẳng lặng rời đi, hắn quay đầu lại nhìn hai người ở trong phòng, mặt tràn đầy cô đơn cười “Bảo Bối, chúc ngươi hạnh phúc!”
Thân ảnh xoay người rời đi tùy bóng đêm càng kéo càng dài.
[ hết trọn bộ ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...