Chap 147 Biến động Hoàng cung [2049 chữ ]
Bảo Bối gấp đến nỗi không thể chờ được xông tới “Thiếu gia, ngươi đã trở lại.”
Mặc Huyền lẳng lặng nhìn nàng gật đầu nhẹ, chưa từng nhiều lời, chỉ là nhìn Tô thần y sau lưng Bảo Bối, âm thầm gật đầu nhẹ.
“Chúng ta đi thôi!” Tô thần y đột nhiên mở miệng nói ra.
“Được!” Bảo Bối vui vẻ nói, liền đi theo sau lưng Mặc Huyền.
Đi vào ngự hoa viên lúc, khắp nơi đã giăng đèn kết hoa, các cây đều treo đèn lồng hồng hồng, cả đại đình cùng tiểu đình đều được chiếu sáng rực, ngay chính giữa một khoảng đất trống, đã bày xong mười mấy cái bàn thật dài, trên mặt bàn bày đầy các món ăn phong phú bao gồm hoa quả cùng thức ăn, rượu ngon.
Các đại thần đã ngồi yên vị trí của mình, các tần phi cũng đã ngồi xuống ở cái bàn dài bên kia, cả trong ngự hoa viên tràn đầy tiếng cười đùa vui vẻ.
Oánh Oánh cùng Dung Dung cũng đã ăn mặc đẹp đẽ để xuất hiện, bên cạnh là Phùng thiên kim lại càng tỏa ra hào quang bốn phía, khi các nàng vừa trông thấy Mặc Huyền đi vào, con mắt lại càng sáng ngời, đang muốn đi tới, nhưng trông thấy Mặc Huyền đi ngang qua không đếm xỉa gì đến các nàng, các nàng thương tâm ngồi xuống.
Bảo Bối đi theo sau lưng Mặc Huyền đi tới một cái bàn dài ở phía trước, bên cạnh đúng là Hiên Viên Tuấn Tư đang ngồi, hắn nhìn nhìn Mặc Huyền, khóe mắt hiện ra một tia ánh sáng lạnh.
Bảo Bối có chút hoảng hốt ngồi ở bên cạnh Mặc Huyền, nhẹ nhàng lôi kéo tay Mặc Huyền, Mặc Huyền ngồi có chút cứng ngắc nhìn Bảo Bối một chút, sau đó khẽ cười cười.
Bảo Bối đỏ mặt cúi đầu, mỗi lần thiếu gia cười với nàng, nàng đã cảm thấy tim đập đặc biệt nhanh.
Hiên Viên Tuấn Tư nhìn Bảo Bối bên cạnh nhớ tới lời nói của cậu “Đối phó nha đầu kia, không thể dùng võ để đấu, mà phải dùng trí để thắng.” Hắn âm hiểm cười một tiếng, xem các ngươi còn có thể hạnh phúc bao lâu!
Chí Viễn lúc này cũng đi đến, nhìn một chút rồi sau đó đi tới đây, ngồi xuống đối diện với bọn họ, không có nói bất kỳ câu nào, chỉ là nhìn Mặc Huyền, lại nhìn Tuấn Tư một chút.
“Hoàng Thượng, hoàng hậu giá lâm!” Một tiếng hô thật to, tất cả mọi người đều đứng lên.
“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Tất cả đứng lên đi!” Hoàng Thượng vui vẻ vẫy vẫy tay, mọi người liền tự ngồi trở lại vị trí của mình.
“Chúng khanh gia, hôm nay mời các vị uống rượu thỏa thích, không say không về!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!”
Rất nhanh mọi người liền bắt đầu cười vui vẻ, vũ khúc cũng vang lên, một đám vũ nữ nhẹ nhàng nhảy múa, làm cho cả không khí lại càng náo nhiệt.
Hoàng hậu nhìn nhìn ngồi xuống Tuấn Tư, Tuấn Tư gật đầu nhẹ với hoàng hậu, hoàng hậu hết sức thở gấp.
“Hoàng hậu, thân thể khó chịu sao?” Hoàng Thượng ở bên cạnh đột nhiên nghiêng người ân cần hỏi han.
“Không có.” Hoàng hậu dường như không nghĩ tới Hoàng Thượng sẽ nói chuyện với nàng nói chuyện, hơi có chút bối rối.
Hoàng Thượng bưng lên một chén rượu “Nào, hoàng hậu, cùng trẫm uống một chén, vô luận như thế nào, nàng cùng trẫm cũng đã có tình cảm bốn mươi mấy năm, trẫm còn nhớ rõ, hoàng hậu mười lăm tuổi đã vào hoàng cung, trẫm vẫn còn nhớ rõ lúc đó là tết Trung thu.”
Hoàng hậu nhìn Hoàng Thượng trước mắt, trong nội tâm không khỏi có chút dao động, hắn còn nhớ rõ thời gian nàng tiến cung, nàng bưng rượu lên uống cạn sạch một hơi, trong mắt xuất hiện một tia bọt nước.
Hoàng Thượng nhìn nàng rồi lại xoay người nhìn về phía tần phi cùng các hoàng tử ở phía dưới, cảm thán nói “Mới nháy mắt một cái, không thể tưởng tượng được, con của chúng ta đều đã lớn như vậy!”
Nghe hoàng thượng cảm thán, hoàng hậu đột nhiên có chút hoảng hốt loạn cả lên, không được, hiện tại đã không còn rút lui được nữa rồi, nàng lần nữa cảnh báo cho chính mình.
Hoàng hậu ngẩng đầu mỉm cười nhìn Hoàng Thượng một chút, liền quay đầu xuống phía dưới nhìn người ngồi ở phía dưới, tâm tình của nàng bây giờ cực kỳ rối loạn.
Các đại thần vui vẻ mời rượu Hoàng thượng, Hoàng Thượng cũng lần lượt nhận lấy rượu bọn họ mời, Tuấn Tư, Mộc Tư, Chí Viễn, Mặc Huyền, cùng đi ra nhất tề quỳ xuống mời rượu phụ hoàng.
Hoàng Thượng nặng nề gật đầu nhẹ, ý vị thâm trường nhìn Mặc Huyền một chút.
“Huyền nhi, gần đây nghe nói Như phi đang quan tâm đến việc tuyển thái tử phi của con, con đã quyết định gì chưa?” Hoàng Thượng nhìn Mặc Huyền đồng thời liếc về phía Bảo Bối đang ngồi ở chỗ kia.
Mặc Huyền bất động thanh sắc quỳ “Nhi thần sẽ nghiêm túc suy tính, tạ ơn phụ hoàng quan tâm.”
“Ừ” Hoàng Thượng ân cần nhìn hắn “Tất cả đứng lên đi.”
“Tạ ơn phụ hoàng.” Trăm miệng một lời, các huynh đệ đều tự trở về vị trí.
Hoàng Thượng nhìn xem bốn phía, ánh mắt định tại trên người Như phi bên kia, ánh mắt của ngài trở nên ôn nhu, ánh mắt của hoàng hậu ngồi bên cạnh cũng lạnh xuống.
Lúc này, trời đã tối hẳn, yến hội cũng gần tới kết thúc, Mặc Huyền đang cúi đầu uống rượu, một vị thái giám đột nhiên đi tới bên cạnh Mặc Huyền thấp giọng nói “Thái tử, Hoàng Thượng xin người đi lên nói chuyện cùng với ngài.” Mặc Huyền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phụ hoàng ngồi ở phía trên, phụ hoàng cũng không nhìn về phía bên này.
Mặc Huyền chần chờ gật đầu nhẹ, đứng lên, Bảo Bối cũng tò mò đứng lên muốn đi theo, thái giám ngăn ở phía trước “Hoàng Thượng chỉ thỉnh thái tử đi qua, nha hoàn không được đến gần.”
Bảo Bối đang muốn lên tiếng, Mặc Huyền xoay người nhìn nàng “Ngươi ở nơi này chờ ta.”
Bảo Bối gật gật đầu, ngồi trở về vị trí cũ, lúc này khóe mắt Tuấn Tư ở đối diện lộ vẻ lãnh ý.
Lúc này, bên ngoài nghe được tiếng thét cùng âm thanh binh khí, không rõ nguyên do khiến mọi người khiếp sợ nhìn ra phía ngoài, rất nhanh một đám binh sĩ cầm binh khí trong tay tiến vào bao vây xung quanh.
Hoàng Thượng tức giận nhìn một đám binh lính bên ngoài: “Lớn mật, các ngươi là ai?”
Bọn lính vây quanh không nói lời nào, bỗng có một tiếng cười to, Tư Mã Kính hào hùng đi ra, lúc này hắn đã mặc chiến bào trên người, tay cầm trường kiếm “Hoàng Thượng, ngươi không nghĩ hôm nay là sinh nhật của ngươi, cũng chính là ngày giỗ của ngươi.”
“Tư Mã Kính?” Hoàng Thượng nhíu mày nhìn hắn “Chẳng lẽ, ngươi muốn tạo phản.”
“Không sai, ta chính là muốn làm phản tên cẩu Hoàng Thượng nhà ngươi, nhớ năm đó gia tộc Tư Mã chúng ta vì Hiên Viên gia vào sinh ra tử, lập được bao nhiêu chiến công lớn, lại không nghĩ tới tên cẩu hoàng đế nhà ngươi lại đem giang sơn cho con trai của người đàn bà lẳng lơ kia, cũng không giao cho Tuấn Tư.” Tư Mã Kính nói những lời hùng hồn đầy lý lẽ.
Hoàng Thượng cười lạnh một chút “Ngươi chỉ là muốn dùng tên Tuấn Tư, sao không tự lập mình làm vương đi.”
“Hừ, nào có chuyện đó?” Tư Mã Kính không thể tưởng tượng được Hoàng Thượng lại ngay trước mặt mọi người nói một câu đã để lộ chân tướng của mình.
Hoàng Thượng chậm rãi đứng lên, đi xuống bậc thang “Trẫm đã sớm biết ngươi sớm có ác ý, xúi giục Tuấn Tư làm xằng làm bậy, hiện cũng không nghĩ tới lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ, lại dám trực tiếp đến hoàng cung uy hiếp trẫm, ngươi xác định có thể ép được trẫm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...