Háo sắc tướng công là của ta

Chap 141 Không cho phép ngươi rời ta mà đi! [2059 chữ ]

“Thiếu gia.”“Đi đâu về?” Hắn nhìn Bảo Bối một thân tro bụi.Bảo Bối vỗ vỗ bụi trên người, vui vẻ chạy tới “Thiếu gia, mẹ ta nói đêm nay nàng làm mấy món ăn ngon, nên bảo ta đến gọi thiếu gia đến cùng đi ăn.”“Bá mẫu bảo ta đến ăn cơm?” Có chút kinh ngạc, Mặc Huyền nhìn Bảo Bối trước mắt.Bảo Bối hăng hái gật đầu “Ừ, mẹ ta nói ngày mai sẽ phải vào kinh rồi, cho nên hôm nay ăn trước một bữa cơm, thiếu gia, ngươi tới được không?”“Được.”“Vậy ta đi trước để giúp đỡ, ngươi nhớ nhanh tới đó nha.” Bảo Bối vui vẻ chạy ra ngoài.Mặc Huyền nhìn thân ảnh Bảo Bối, như có điều suy nghĩ.Một hồi lâu sau, Mặc Huyền thay xong y phục, đi tới trước cửa doanh của cha mẹ Bảo Bối, một rảo bước tiến vào, liền nhìn thấy cả bàn thức ăn phong phú, Lục Thiên vừa nhìn thấy Mặc Huyền tiến đến, khuôn mặt nghiêm nghị cũng lộ ra một cái tươi cười khó có được, hắn đứng lên vừa định hướng Mặc Huyền hành lễ, Mặc Huyền đã hành lễ trước “Bá phụ hảo.”Lục Thiên tán thưởng nhìn Mặc Huyền trước mắt một chút, mặc dù vẫn cảm thấy bộ dạng hắn nhìn quá tốt, nhưng xác thực là một nam tử vô cùng hiểu lễ nghi, tài hoa hơn người, huống chi hắn còn là một thái tử.“Thiếu gia, ngươi đã đến rồi.” Bảo Bối đang bưng một tô súp đi đến, trông thấy Mặc Huyền, vui vẻ bước nhanh hơn.“Cẩn thận một chút, súp muốn đổ rồi kìa.” Tô Nhã ở phía sau cười mắng Bảo Bối.Mặc Huyền nhìn thấy Bảo Bối gấp đến nỗi không kịp để cái tô xuống, hắn mỉm cười đứng lên, Tô Nhã để đĩa cá trong tay xuống, rồi ngồi xuống “Hôm nay, chủ yếu chính là gọi thái tử tới đây nếm bữa cơm gia đình, chờ trở lại trong nội cung, sẽ không còn có cơ hội này.” Tô Nhã đối với Mặc Huyền cười nói.“Bá mẫu quá khách khí.” Mặc Huyền nhìn thức ăn trên bàn một chút.“A, những thứ này đều là mấy món ăn sở trường của ta trước kia, nhưng đã lâu cũng chưa có làm, trên chân núi không có nhiều nguyên liệu như vậy, rất ít khi làm, không biết có ngon như trước không nữa.” Tô Nhã đưa mắt nhìn Lục Thiên.“Ăn ngon!” Bảo Bối đã nhai một miếng thịt, gật đầu.“Đứa nhỏ này, tại sao có thể tự mình ăn lấy chứ.” Tô Nhã vỗ nhẹ nhẹ lên tay Bảo Bối một tý, Bảo Bối xin lỗi thu hồi bàn tay bóng nhẫy của mình lại.“Ăn đi, a, đúng rồi, nơi này có một chút rượu, là cha Bảo Bối cất ở trên chân núi đem xuống, thái tử, có muốn uống một chút hay không.”“Bá mẫu gọi ta là Mặc Huyền là được rồi.” Mặc Huyền đưa ra chén rượu trước mặt, Tô Nhã vui vẻ rót đầy rượu.Tô Nhã cười nhìn Mặc Huyền trước mặt, lại nhìn Bảo Bối bên cạnh đang vui vẻ nhìn Mặc Huyền, trong lòng nàng âm thầm thở dài “Nào, ăn nhiều một chút.” Nàng chỉ chỉ mấy món ăn.Bữa cơm này, Bảo Bối vui vẻ trong tiếng cười, mọi người ăn rất vui vẻ, trò chuyện trên trời dưới đất, Tô Nhã và Lục Thiên cùng Mặc Huyền trong lúc nói chuyện với nhau, trong nội tâm đều âm thầm bội phục hắn sáng suốt, hắn đối đáp rất trôi chảy, cũng nhận xét năng lực của mình, từ phương diện khác nhau đến đối đãi từng chuyện, ấn tượng của Lục Thiên đối với hắn càng ngày càng tốt, tâm tình của Tô Nhã lại càng ngày càng nặng.Sau khi ăn xong, Tô Nhã cười nói với Bảo Bối “Bảo Bối, đến chỗ mẹ tiểu Trụ lấy lá trà ngày hôm qua tới đây, nương muốn uống.”“Dạ!” Bảo Bối nhanh nhẹn chạy ra ngoài.Nhìn thấy Bảo Bối đi xa, Tô Nhã mới thu hồi ánh mắt, nhìn Mặc Huyền “Ta có lời muốn nói với ngươi.” Nàng ra hiệu Lục Thiên ra ngoài cửa nhìn, Lục Thiên đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.Tô nhã thở dài “Mặc Huyền a, ta với mẫu thân ngươi quen biết cũng đã gần hai mươi năm, ta biết rõ các ngươi đều là người tốt, Bảo Bối có thể gặp được ngươi và thích ngươi, ta thật sự cũng rất vui vẻ, nghe Bảo Bối nói, ngươi cũng thích nàng, mặc dù ta biết rõ việc này có thể do nàng hiểu lầm, nhưng ta cũng không muốn làm cho nàng khổ sở.” Tô Nhã chân thành nhìn Mặc Huyền “Dù cho các ngươi thật sự thích lẫn nhau, nhưng Bảo Bối chưa hiểu chuyện, ta nghĩ ngươi cũng đã hiểu rõ, hai người các ngươi không thích hợp, ta nghĩ mẫu thân ngươi nhất định cũng chung ý tưởng giống ta.”Mặc Huyền không nói nhìn Tô Nhã, trong nội tâm càng ngày càng trầm trọng.Tô Nhã dừng lại một chút “Ta muốn mang Bảo Bối trở về núi, bất luận mặt nào của nàng cũng không thích hợp ở cùng một chỗ với ngươi, đêm nay chúng ta sẽ đi.”Mặc Huyền lung lay thân hình một cái.Tô Nhã liếc mắt về phía ngoài coi như đã nói xong “Ta cùng cha nàng đã thương lượng hết rồi, đồ ăn vừa rồi chúng ta có bỏ thuốc, rất nhanh Bảo Bối sẽ ngủ thiếp đi, ngươi yên tâm, trong rượu của ngươi có giải dược, chúng ta không muốn ra đi mà không từ giả, cũng muốn để cho Bảo Bối cùng ngươi vui vẻ để nói lời từ biệt.”Mặc Huyền không thể tin nỗi nhìn Tô Nhã “Các người muốn dùng biện pháp ép buộc này để mang nàng đi sao?” Hắn đứng dậy trầm giọng gào lên.Tô Nhã nhìn Mặc Huyền phẫn nộ đứng lên, nàng nhẹ lau nước mắt ở khóe mắt “Nha đầu Bảo Bối kia chúng ta hiểu, nếu không làm như vậy, nàng nhất định sẽ không đi, nàng luôn quấn quít lấy ngươi, chúng ta không còn cách nào khác để mang nàng đi, chúng ta cũng là không có biện pháp khác.”“Bảo Bối không được đi!” Mặc Huyền nắm chặt quả đấm vội vàng xông ra bên ngoài trướng, đứng ở ngoài trướng Lục Thiên nhìn thấy hắn chạy ra, lập tức tiến lên ngăn cản hắn “Ngươi đi về trước đi.”“Các người không được mang nàng đi.” Thân thể Mặc Huyền không ngăn được run rẩy, hắn lần đầu tiên chân thật cảm nhận được sự sợ hãi, lần này thật sự ngăn không được sao?Lục Thiên bất đắc dĩ nhìn Mặc Huyền, lần này là chủ ý của Tô Nhã.“Cha, thiếu gia, các ngươi đang làm cái gì?” Bàn tay nhỏ bé của Bảo Bối đang cầm lấy bọc giấy lá trà, tò mò đi tới.Mặc Huyền nghiêng thân người bước nhanh tới, một tay bắt được tay của Bảo Bối, lá trà rơi đầy xuống đất.“Ai nha, toàn bộ rớt mất rồi.” Bảo Bối tiếc nuối nhìn lá trà, ngẩng đầu nhìn đầu Mặc Huyền, trong mắt của hắn đã chứa đầy nước mắt, bàn tay cầm lấy tay của nàng lạnh buốt, run rẩy.“Thiếu gia, làm sao vậy?” Bảo Bối kinh ngạc nhìn hắn.“Đi theo ta.” Mặc Huyền lôi kéo nàng muốn nàng đi cùng, Tô Nhã cùng Lục Thiên đã đi tới.“Cha nương, làm sao vậy?” Bảo Bối cảm thấy trước mắt có chút choáng váng, nàng lắc đầu, lại tò mò nhìn thiếu gia.“Bọn họ muốn dẫn ngươi đi.” Mặc Huyền có chút tức giận nói.“Đi? Đi đâu?” Bảo Bối có chút lắc lư đứng lên, nàng nhìn thấy cha nương, có chút bừng tỉnh đại ngộ “Cha nương, các ngươi muốn dẫn ta trở về?”Tô Nhã gật đầu nhẹ, Lục Thiên chỉ nhìn Bảo Bối.“Ta nói rồi, ta không quay về.” Bảo Bối có chút kinh hoảng, đầu óc càng ngày càng nặng.Mặc Huyền đỡ lấy thân hình đang lay động của Bảo Bối “Nghe ta, ta không cho phép ngươi rời ta mà đi!” Hắn ôm lấy nàng sau đó muốn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận