Háo sắc tướng công là của ta

Chap 131 Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân [2107 tự]
(Dùng phương pháp của chính người đó để trị người đó *cám ơn nàng Âu Dương Đình đã giải thích hộ ta ~ iu nàng*)
 Hai nước khác Tĩnh quốc, Nhân quốc thuộc loại hai mặt, mỗi người điều có mục đích riêng muốn đạt được, bọn họ đơn giản là nhìn trúng vùng đất phì nhiêu màu mỡ động vật phong phú của Chu quốc, thừa dịp Gia quốc dẫn đầu, bọn họ cũng muốn đến để được chia một chén canh.
 Mấy ngày này, thanh âm bọn họ kêu đánh mỗi ngày đều vang lên, nhưng số lần chân chính phát động tiến công chỉ có một lần, bởi vì binh lính Chu quốc liều chết chống cự, cuối cùng cũng phải lui trở về, nhưng binh lực của Chu quốc cũng tổn thương không ít.
 Trong cuộc chiến tranh lần này, đối phương có một nhân vật đặc biệt lợi hại, đó chính là Đại tướng quân Khổng Tĩnh của Gia quốc, người này võ công rất cao cường lại còn tinh thông chiến thuật, địa vị lần này của hắn trong cuộc chiến tranh này vô cùng trọng yếu, hắn chính là nguyên soái được chỉ định dẫn dắt quân đội Tam quốc.
  Mặc Huyền nghe xong, nhíu chặt hai hàng lông mày, xem ra tình hình hiện tại ở biên giới rất bất lợi đối với Chu quốc, nếu không cho địch quân một kích thật mạnh, thì địch quân sẽ tiếp tục xâm lược mà không có lo sợ gì hết, mấy ngày nay bọn họ vẫn một mực không ra chiến đấu, chỉ có hai loại khả năng, một là trong lần chiến đấu trước bên phía địch, nhất định quân mình đã làm cho phương diện nào đó của địch bị thương tổn nặng, hai là, bọn họ còn đang đợi cơ hội nào đó?
 Chí Viễn nhìn Mặc Huyền suy tư, vẫy vẫy tay ý bảo mọi người đều lui xuống, hắn đi đến bên người Mặc Huyền “Tứ đệ, xem ra tình hình hiện tại dường như rất bất lợi đối với chúng ta.”
 Mặc Huyền gật gật đầu, đứng lên đi ra khỏi trướng doanh, đi lên trên tường thành, nhìn về phía xa xa, địch quân ở cách đó không xa trên bãi cỏ đã hạ trại và ổn định trại giống như đã chuẩn bị chu đáo cho lần kháng chiến dài hạn này, cũng nói hình như bọn họ đối với lần tấn công Chu quốc này đã là nắm chắc thắng lợi trong tay.
 Lại quay đầu quan sát, nhóm binh lính canh giữ ở tường thành, dường như có lòng nhưng không có sức, ngẫu nhiên có mấy binh lính ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của thái tử, lập tức cúi xuống, đợt tấn công lần trước rất thảm thiết, bọn lính này dường như có chút sợ hãi.

 Mặc Huyền đang muốn xoay người đi vào, thì bên phía địch có một tên to con đi ra khỏi doanh trại tiến tới đây, trên tay đang kéo theo một binh lính Chu quốc bị bắt lần trước.
“Lão tử muốn cho các ngươi nhìn xem, kết cục đối kháng với chúng ta là như thế nào, người thông minh thì hãy mau đầu hàng lại đây, đại vương của chúng ta chủ động đặc xá hàng phục người, nếu không, đây là kết cục của các ngươi.” Giọng nói vừa xong, thì bỗng thấy mấy con chó đằng sau đã xông lên bắt đầu cắn xé binh lính nọ, tiếng kêu thảm thiết của binh lính bị trói đó liên tục vang lên, bị cắn xé chia năm xẻ bảy không đồng đều, nội tạng tung tóe ra, binh lính trên tường thành nhìn thấy liền lộ ra sợ hãi, một ít binh lính chịu không nổi một bên rơi lệ một bên nôn mửa.
“Hóa ra, bọn họ làm thế này để tra tấn binh lính của chúng ta.” Sắc mặt của Mặc Huyền đã tái nhợt, những binh lính này hàng ngày đều phải xem những cảnh như thế này, địch quân cố ý làm như vậy để tra tấn tinh thần của bọn họ.
 Cắn chặt răng, Mặc Huyền xoay người đi xuống tường thành.
“Thái tử, thỉnh cho phép ta mang binh lính đi giết tên cầm thú này”, Hoắc Tướng quân xông lên, hai mắt đã đỏ như máu, nhìn binh lính dưới trướng mình bị giết hại như thế, toàn thân hắn đều run lên.
 Mặc Huyền nhìn hắn một cái “Ngươi hiện tại đi ra ngoài, chỉ biết làm hại thêm nhiều binh lính chịu chết.” Xoay người liền rời đi.
 Hiện tại binh lính tuy là bi thương, nhưng chiếm phần lớn trong nội tâm hiện giờ là sự hoảng hốt sợ hãi, hiện tại mà cho bọn họ đi ra ngoài, thì chính là tăng thêm sĩ khí đối phương, như vậy công phá tường thành lại dễ như trở bàn tay.
 Phương pháp giết chết người này nhất định là do thái tử Tống Thiết Quân nghĩ ra, quá độc ác, quá đẫm máu.
“Trương tướng quân.”

“Có mạt tướng.”
 Mặc Huyền dùng ngón tay đã trở nên trắng bệch chỉ về ngọn núi không xa “Chỗ đó có đặc điểm gì?”
“Bẩm thái tử, đó là Thạch Đầu sơn, ở đó chỉ có tảng đá, không có cây cối, không có sơn đạo tuy có thể đi nhưng đường vô cùng gập ghềnh.”
“Tìm vài tên cao thủ leo núi đi lên đó, từ trên cao vẽ phác họa doanh trại của địch rồi mang xuống đây.” Mặc Huyền nói.
 Trương tướng quân vẫn quỳ chưa đứng lên, khó xử nói “Khởi bẩm thái tử, mạt tướng từng có phái mấy người cao thủ đi lên rồi, nhưng bởi vì ban ngày thì nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ lo lắng địch nhân sẽ thấy, nên chúng ta nhân buổi tối mới dám leo lên, nhưng là tất cả đều rơi xuống dưới, hài cốt cũng không còn.”
 Mặc Huyền nhíu mày “Tiếp tục tìm người leo lên.”
“Vâng!” Trương tướng quân lui xuống.
“Muốn nói tới leo núi, ngươi hẳn là biết ai lợi hại nhất a.” Chí Viễn nhìn Mặc Huyền.

 Mặc Huyền nhìn nhìn Chí Viễn “Nàng có thể biết leo núi, nhưng nàng lại không biết vẽ.”
 Chí Viễn bừng tỉnh đại ngộ.
 Thụ Nhật, Mặc Huyền cùng Chí Viễn đi theo Trương tướng quân thẩm duyệt binh lính đang xếp thành hàng một chút, bọn họ không hẹn mà cùng nhau nghĩ tới đội quân của Hô Nhĩ Bình Chỉ, nhiều tiếng vang vọng bầu trời, sĩ khí binh lính tăng vọt như hồng thủy(lũ lụt), cùng binh lính trước mặt hơi kém xa một tí, Chí Viễn thở dài, nếu cứ tiếp tục như vậy thì nên làm cái gì bây giờ.
 Đột nhiên, phía xa có binh lính chạy tới “Thái tử, bên ngoài doanh trại có việc phát sinh.”
 Mặc Huyền nhanh chóng gia tăng cước bộ.
“Bảo Bối!” Chí Viễn kinh hô một tiếng, ngoài tường đã có rất nhiều binh lính vây quanh lại đây.
 Chỉ thấy Bảo Bối cưỡi ở trên người Tiểu Ngoan, Đại Tiểu Trụ đứng ở bên cạnh, trên tay Đại Trụ đang cầm dây thừng trói mười mấy tên lính bên phía địch lại, Tiểu Trụ vừa lôi vừa hắng cổ họng hô: “Mau đến xem diễn! Đọc võng “xem diễn miễn phí!”
 Nhiều tiếng cổ họng the thé vang lên hấp dẫn mấy trăm tên lính bên phía địch chạy ra vây quanh lại xem.
 Tiểu Trụ ở phía sau uống thêm nước cho nhuận cổ họng, lại bắt đầu ngẩng đầu lên hô, giống như gà trống đang gáy.
“Bảo Bối, nàng muốn làm gì vậy?” Chí Viễn nhìn nhìn Mặc Huyền, ánh mắt Mặc Huyền hiện ra vẻ kinh ngạc cùng dự tính.

“Ngươi là người phương nào?” Nhìn thấy người tới tên to con liền vang lên thanh âm rống giận, tay cầm đại đao đang muốn xông lên phía trước.
 Bảo Bối ngóc cái đầu nhỏ lên “Ta là Bảo Bối! Ta đến để nói đạo lý!” Tên to con ngây ngẩn cả người.
“Khụ khụ” Tiểu Trụ đang chuẩn bị nhuận họng bỗng ho khan vài cái, vội vàng chạy lên “Là dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân (dùng phương pháp của chính người đó để trị người đó).”
 À, nhóm người Mặc Huyền trên tường thành ở sau lưng có điểm sáng tỏ.
 Bảo Bối nhảy xuống đất, vỗ vỗ đầu Tiểu Ngoan “Tiểu Ngoan, đi ăn cơm đi, nhớ kỹ chỉ có thể cắn một cái.”
 Tiểu Ngoan nhanh chóng vọt tới, cái miệng to như chậu máu nhào vào đám binh lính cắn một cái, tất cả binh lính đều bị điểm huyệt, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, cổ họng bọn họ còn chưa kịp kêu lên một tiếng, thì cổ liền bị cắn đứt.
“Ngươi!” Người to con khiếp sợ nhìn một màn này, hắn nhanh chóng buông tay để ấy con chó hoang ở phía sau lưng vọt tới đây, Tiểu Trụ ở phía sau nhanh chóng xông lên trước, chỉ thấy ba hai nhát, đám chó này đều ngã hết xuống đất.
 Tiểu Trụ ra vẻ tiêu sái lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng về phía Mặc Huyền đang đứng ở trên tường thành hô to “Muội phu, có chúng ta ở đây ngươi cứ yên tâm đi!”
 Nhóm binh lính trên tường đều đồng loạt chuyển ánh mắt nhìn qua, khiến thân hình Mặc Huyền có chút đứng không vững may mắn là nhờ Chí Viễn đúng lúc đỡ được.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đột nhiên bên phía địch có một người mặc chiến phục ở trong doanh trại chạy ra, căm tức nhìn đám người Bảo Bối, trên tay của Đại Trụ là mười mấy thủ hạ của mình đã bỏ mình toàn bộ, toàn thân hắn tỏa ra hơi thở phẫn nộ điên cuồng đáng sợ, hắn chính là Khổng Tĩnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận