Háo sắc tướng công là của ta

 
Lần Khánh Công Yến này, lập tức bị thánh chỉ này mang lại náo nhiệt, các vị quan lớn cũng bắt đầu tới nịnh bợ, Mặc Huyền chỉ là mỉm cười cho qua, cuối cùng rốt cục bởi vì thân thể khó chịu, hướng phụ hoàng đề xuất nói muốn rời đi trước, Hoàng Thượng cũng biết thân thể của hắn mới vừa khôi phục, đặc biệt rất đặc biệt muốn hảo hảo điều tức.
Mặc Huyền đứng lên, chậm rãi đi xuống bậc thang, lúc này đầu Bảo Bối đang hoàn toàn nhập tâm vào một đống đồ ăn do Tĩnh Tông đưa tới, thức ăn trong hoàng cung không giống bên ngoài, đều là ngự trù làm ra, tự nhiên bên ngoài là không được ăn, nàng đặc biệt vui vẻ, giống như cũng không cam lòng buông tha a.
Tĩnh Tông vừa cười nói ăn từ từ, vừa lại gắp thức ăn ngon cho nàng, làm hại con mắt Bảo Bối muốn ăn trở thành mắt gà chọi rồi, hai mắt nàng chỉ có thức ăn.
Thiếu gia đi khi nào, nàng thật không có chú ý tới.
“Thiếu gia đâu?” Nàng sờ sờ bụng nhỏ tròn trịa, quá no rồi!
“Hắn về nghỉ ngơi rồi.” Tĩnh Tông cười nhìn Bảo Bối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dính toàn là dầu mỡ, bộ dạng này cộng tướng ăn đã dọa chạy nhiều thị nữ bên cạnh.
Bảo Bối đứng lên “Ta muốn đi trở về.”
“Ngươi trở về làm cái gì? Nơi này còn có rất nhiều thức ăn ngon.” Tĩnh  Tông bất mãn nhíu mày.
“Không ăn, quá no rồi.” Bảo Bối lắc lắc, nàng thật sự ăn không được nữa, nàng hướng ra phía ngoài chạy, Tĩnh Tông liên tục ngồi ở chỗ kia xem thân ảnh nàng chạy trốn rất xa.

“Nàng đã đi rồi.” Chí Viễn không biết đi khi nào tới bên cạnh.
Tĩnh Tông không quay đầu lại vẫn nhìn về phía chỗ kia, Chí Viễn ngồi xuống, rót đầy cho hắn một chén rượu “Đến, không say không về!”
Tĩnh Tông quay đầu trở lại, nhìn nhìn rượu trong chén, nhìn lại Chí Viễn, giơ lên chén rượu “Không say không về.”
Sáng sớm tỉnh lại, Bảo Bối phát hiện mình thế nhưng ngủ ở trên giường thiếu gia, thiếu gia cũng không thấy, nàng tối hôm qua khi trở về, thiếu gia đã ngủ, nàng nằm ở bên giường nhìn một tí, ăn quá no bụng thậm chí có chút mệt rã rời, chẳng biết lúc nào liền ngủ thiếp đi.
Bảo Bối lập tức nhảy xuống giường, xông ra ngoài, liền đụng trúng Tiểu Lục đang đứng trước cửa.
“Ai da, Bảo Bối, ngươi vừa làm sao nha.”
“Thiếu gia đâu?”
“Vẫn còn gọi thiếu gia a, cần phải gọi thái tử mới đúng.” Tiểu Lục khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Ngươi có thấy thiếu gia sao?” Bảo Bối vẫn hỏi.
“Thái tử đi thư phòng đọc sách.” Tiểu Lục thả lư hương trong tay ra, đi ra ngoài “Ta không rảnh ở chỗ này để ý ngươi đâu.”
Tiểu Lục chớ chớ đi ra ngoài, Bảo Bối chạy theo đi ra ngoài, lúc này nhìn thấy mười nha đầu đang vây tại một chỗ thảo luận gì đó, Bảo Bối hiếu kỳ đi tới.
“Ta nghĩ thái tử nhất định sẽ chọn Tiểu Ngọc làm thị nữ, Tiểu Ngọc vừa thông minh, lại vừa nhanh nhẹn linh hoạt.”
“Ta cảm thấy sẽ chọn Tiểu Như, nàng hiểu thư ca và văn chương.”
“Ta cảm thấy sẽ chọn Tiểu Mỹ, tiểu Mỹ bộ dạng rất đẹp.”
“Các nàng đang làm cái gì?” Bảo Bối hỏi Tiểu Lục bên cạnh.
Tiểu Lục đang trừng mắt mắt lạnh nhìn một chút, liền xoay người qua “Hừ, mấy nha đầu này đang nghĩ ngợi thái tử sẽ chọn ai làm thị nữ đây.”

“Thị nữ là làm cái gì?” Bảo Bối kỳ quái hỏi.
Tiểu Lục gõ đầu Bảo Bối một cái “Thị nữ chính là cùng bên cạnh thiếu gia đọc sách viết chữ, có quyền lực phân phó tụi nô tỳ ở Khôn Nguyên điện này làm việc.”
“Như vậy a.” Bảo Bối gật đầu nhẹ.
“Ngươi cũng đừng nghĩ, chọn thị nữ, phi thường nghiêm khắc, từ bề ngoài đến bên trong, mỗi người cũng sẽ chọn lựa, mặt khác còn phải có điểm đặc biệt thì cơ may mới có thể.” Tiểu Lục có điểm khinh thường nhìn Bảo Bối, nha đầu kia từ ngoài đến trong không có địa phương gì xuất chúng.
Bảo Bối nghiêng đầu suy nghĩ một chút hỏi “Tiểu Lục, cái gì là mới có thể?”
Tiểu Lục thở dài, một bộ ta thua ở nét mặt của ngươi “Có thể nói đơn giản, chính là ngươi có cái ưu điểm gì.” Nói xong liền quay người đi.
Bảo Bối nghe xong, ngồi xuống suy nghĩ.
“Ngươi đang ở đây làm cái gì?” Mới vừa đi ra thư phòng Mặc Huyền đi tới, nhìn thấy Bảo Bối một người ngồi ở trên lan can, tựa hồ đang suy nghĩ đến vấn đề gì đó, tiểu lông mày đang nhíu lại.
Bảo Bối quay đầu nhìn nhìn thiếu gia “Thiếu gia, ưu điểm của ta là cái gì?”
“À ngươi rất khỏe.” Mặc Huyền thế nhưng nghiêm túc đối với Bảo Bối nói ra.
“Ừ!” Bảo Bối hưng phấn gật gật đầu, hiếm thấy nàng được Từ ma ma đồng ý để cho nàng đi thi.

Chí Viễn môi nhếch nhẹ, tên kia lại vẫn có thể vì Bảo Bối mà hăng hái, nhìn nhìn trở về ngồi ở trên ghế dài mỉm cười nhìn bản bản kia vừa rồi của Mặc Huyền, hắn gật gật đầu ý bảo Từ ma ma có thể bắt đầu rồi, Từ ma ma để cho tất cả mọi người ngồi phân biệt ở một cái bàn bên cạnh, mở miệng nói ra “Hiện tại mọi người tự tay viết bốn câu thơ bảy chữ, có thể là của cổ nhân (người xưa), cũng có thể là tự mình nghĩ ra viết.”
Trên bàn bọn thị nữ lập tức cầm bút lông trong tay trầm tư một tý, liền bắt đầu viết lên, Chí Viễn đợi một lát, từ từ đến gần trước bàn Bảo Bối, ngẩng đầu nhìn lại, Bảo Bối tay nắm bút lông, nhìn chằm chằm giấy trắng, cái đầu nhỏ sáng ngời, tựa hồ đã nhớ ra cái gì, Bảo Bối gặm gặm bút lông, muốn hạ bút lại thu trở lại, để bút xuống lại thu trở lại, như thế qua lại vài chục cái, Chí Viễn có chút kỳ quái nên đi qua xem, thấp giọng hỏi “Bảo Bối, làm sao ngươi còn chưa có viết vậy?” Trên giấy một mảnh trống không.
Bảo Bối buông lỏng miệng gặm bút lông ra, ngẩng đầu nhìn Chí Viễn một chút, nhẹ nhàng đi tới gần hỏi “Tam thiếu gia, bốn câu thơ bảy chữ, rốt cuộc là mấy chữ?”
“Hả?” Chí Viễn sửng sốt một chút, tiện đà nở nụ cười, tất cả mọi người nhìn sang, Mặc Huyền cũng buông quyển sách giữa tay xuống nhìn qua, Chí Viễn lập tức im tiếng, hắn nhanh chóng làm mặt lạnh, nhẹ nói “Hai mươi tám chữ.”
“A!” Bảo Bối lập tức cúi đầu xuống, nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu viết lên giấy.
Chí Viễn đi trở về, tiến đến bên cạnh Mặc Huyền “Tên kia mới vừa hỏi ta bốn câu thơ bảy chữ là mấy chữ? Ha ha, nàng có thể viết ra được thơ sao?”
Mặc Huyền nghe xong cười cười, không có trả lời.
Nửa nén hương trôi qua, Từ ma ma gọi mọi người dừng tay cầm bút lại, thu tất cả các bài thi trên bàn giao cho Mặc Huyền xem, Chí Viễn một tay cầm bài thi, nhanh chóng lật ra, rốt cục thấy được một phần đáp án làm hắn kinh ngạc.
Trên giấy của Bảo Bối viết hai mươi tám chữ “Huyền” xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng thậm chí ngay cả tên của chính mình ở nơi đó cũng không điền, hẳn là không biết viết, Chí Viễn ngẩng đầu nhìn Mặc Huyền, Mặc Huyền cũng liên tục hiếu kỳ Bảo Bối rốt cuộc sẽ giao bài thi như thế nào, chợt mắt nhìn một cái quả là vừa lòng, hắn tự tay cầm lên, khi thấy đáp án trên mặt, hắn nở nụ cười phát ra từ trong nội tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận