Hào Quang Ruby

Lạc Hân đi lên phòng ngồi xuống giường cô thở dài, cô biết Dịch Luân thật lòng đối xử tốt với cô, cô biết anh yêu mình, nhưng tình cảnh hiện tại hai người chưa thể đến với nhau được.

 Cô còn nhiều chuyện phải lo chuyện tình cảm thì cứ để qua một bên, cô phải ly hôn với Triệu Hoàng, cô sẽ không bỏ qua cho họ dễ dàng như vậy đâu, trước khi kết thúc hoàn toàn với nhà họ Triệu cô sẽ khiến cho bọn họ nếm trải một chút đau khổ và sợ hãi.

Dư Lạc Hân quyết định sẽ quay về ngôi nhà địa ngục đó, mẹ của cô vẫn còn ở trong tay của tên Triệu Hoàng, hắn tuy chấp nhận chu cấp tiền bạc chửa bệnh cho mẹ cô nhưng hắn không cho cô biết mẹ ở đâu, hắn mục đích là dùng mẹ để giam giữ cô bên cạnh hắn.

Hắn nói yêu cô chỉ là cái miệng thực chất hắn giống xem cô như một món vật sở hữu, tùy ý đùa giỡn điều khiển. Cuộc gặp gỡ giữa cô và hắn từ đầu đã là nghiệt duyên rồi.

 Triệu Hoàng ơn của anh tôi đã trả từ kiếp trước kiếp này nên tính nợ rồi.

Tra nam! Khốn kiếp tôi sẽ cho anh biết mùi đau khổ.

Dư Lạc Hân sẽ tự xử lý, cô không muốn Mạnh Dịch Luân vì bảo vệ mình mà chịu khổ.

* Chú à chờ em một chút khi xong tất cả em sẽ đường đường chính chính mà theo đuổi anh. *

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy tư của cô.

" Lạc Hân anh có mang đồ tới cho em, nhớ tắm xong rồi thay nhé "

Cô mở cửa nhìn thấy bóng lưng rời đi của anh, cầm đồ dưới đất lên cô lắc đầu bất lực cười nhẹ.

* Mạnh Dịch Luân anh đối tốt với em như này làm sao em có thể kiềm lòng được đây *


Mạnh Dịch Luân ở trong phòng làm việc tới khuya, nhìn đồng hồ đã hơn 11h rồi, anh nhớ tới cô bé phòng bên không biết đã ngủ chưa?

Làm việc tiếp một chút mà tới tận 1h sáng đôi mắt anh bắt đầu mỏi, anh đóng máy tính lại đứng dậy rời phòng lặng lẽ đi tới trước của phòng muốn xem cô ngủ chưa.

Cửa phòng không khóa, anh mở hé cửa nhìn vào trong, mặt anh tự dưng đỏ lên hai tai có chút nóng rang.

Cô gái ngủ say, đang nằm với tư thế nghiên ôm gấu mà ngủ, bộ đồ ngủ đùi bình thường khoác lên người cô lại quyến rũ như thế.

Dịch Luân chậm rãi đi vào tới bên cạnh giường đem chăn đắp cho cô, bàn tay anh bị tay cô bất ngờ bắt lấy, kéo cả người anh xuống niệm ôm lấy người anh, dụi đầu vào lồng ngực anh.

Mạnh Dịch Luân tròn mắt giây lát cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng, nhìn rõ khuôn mặt mềm mại ở cự ly gần trái tim anh nó không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Anh ngửi được một mùi hương thơm dịu nhẹ từ cơ thể của cô, Lạc Hân run mi hai hàng chân mày khẽ nhăn lại, anh trầm mắt lo lắng nhẹ nhàng ôm chặt cô, cô gái nhỏ mơ thấy ác mộng sao?

" Đừng....đừng....a....aaa.....đau...đau....đau quá...."

" Mẹ....mẹ....mẹ ơi....đừng....đừng....xin..xin lỗi.....a....mẹ mẹ..."

Anh cay mày, ôm cô trấn an không biết cô mơ thấy ác mộng gì nhưng anh sẽ luôn ở bên cô Hân Hân anh sẽ thay em chịu đựng, Dịch Luân hôn nhẹ trán cô rồi hôn lên hai mắt run run của cô, tiếp sau không dừng lại mà hôn lên môi cô, nụ hôn thật nhẹ nhàng.

 Trong cơn mơ dường như Lạc Hân cảm nhận được sự ấm áp từ nụ hôn nên mới chủ động đưa lưỡi ra day dưa cùng anh.

Đến khi buông ra cô cũng đã bình thường lại, yên ổn ngủ không còn mơ ác mộng nữa nhìn cô ngủ say anh cũng ngủ lúc nào không hay.

Sáng hôm sau cô tỉnh lại, giật mình khi nhìn thấy anh đang nằm ngủ cùng mình, hai người còn trong tư thế ôm nhau nữa chứ.

Cô ngồi dậy nhẹ nhàng đem gỡ tay anh ra, Dịch Luân mở mắt mỉm cười nhìn cô chào hỏi.

" Em dậy rồi à chào buổi sáng "

Cô cười trừ đem tay anh gở ra nhanh chóng rời giường.

" À chào buổi sáng, anh muốn ăn gì không? Tôi...tôi đi nấu bữa sáng "

Nhìn cô gái chạy đi trước mắt hình, anh chỉ cười trừ cưng chiều, mới sáng có một sự đáng yêu.

" Em lên rửa mặt đi để anh nấu cho "

Anh từ trên lầu đi xuống nhìn cô loay hoay trong nhà bếp mà nói, cô quay nhìn anh Dịch Luân mặc đồ ở nhà cũng trông đẹp nữa cô vô thức bị thu hút mà ngắm nhìn.

Anh tiến lại gần chỉ cách một bước chân: " Nghe anh nói không? Để anh làm em lên trên phòng rửa mặt đánh răng thay đồ đi, lát anh đưa em đi "

" À...à....không cần.. không cần tôi có bạn tới đón không cần anh đưa đi đâu "


" Một là anh đưa đi hai là anh trói em ở lại đây, chọn đi? "

Cô nuốt nước miếng, chớp chớp mắt: " Vậy phiền anh rồi, tôi...tôi đi lên trên đây "

Xe hơi dừng lại trước cổng nhà họ Triệu, anh và cô đi xuống Mạnh Dịch Luân bấm chuông cửa, người giúp việc ra mở lúc này Lạc Hân đã quay về bộ dạng giả điên ngốc, trốn sau lưng Dịch Luân.

" Xin hỏi anh là ai? "

" Tôi là Mạnh Dịch Luân

" A....cô Lạc Hân "

Người giúp việc bất ngờ khi thấy cô, cô ta bắt lấy cổ tay cô trông bộ dạng có vẻ là lo lắng.

" Tôi đến đây để đưa cô ấy về nhà, cô ấy là vợ của Triệu Tổng mà đúng không? Triệu tổng có ở nhà không? "

Người giúp việc nhìn anh ngầm phán xét trông anh không phải người bình thường, có khí chất cả người đều là đồ hiệu nhìn chiếu xe đắt tiền sau lưng cô ta liền thay đổi thái độ, mời anh vào nhà Lạc Hân nắm lấy tà áo của anh vẻ mặt ngây ngô mà đi theo.

" Bà chủ đã tìm được cô Lạc Hân rồi ạ "

Triệu Ngọc và Đặng Hoa đang ngồi ăn hoa quả nghe thấy tiếng nói của giúp việc thì quay nhìn ra cửa, nhìn thấy Lạc Hân quay về lại cùng một người đàn ông trong lòng hai người rất khó chịu nhưng ngoài mặt lại giả vờ lo lắng.

Triệu Ngọc nhận ra anh là Mạnh Dịch Luân ông chủ của tập đoàn đá quý Thịnh Phú Vi Sang, cô ta chú ý bộ dáng của mình tiến tới cố ý tách cô ra khỏi người anh.

" Chị dâu chị về rồi, làm em với mẹ và anh lo chết đi được "

" Cảm ơn anh đã giúp đưa chị ấy về, gia đình em sẽ hậu tạ. Hay là em thay mặt anh trai mời anh môth bữa cơm nhé? "


Lạc Hân bị Triệu Ngọc nắm cổ tay có chút đau, cô liền đem tay cô ta gỡ ra vẻ mặt sợ sệt bấu lấy cánh tay của anh bộ dáng hiện tại như một cô nhóc bị ủy khuất.

Dịch Luân cười nhẹ, lịch sự đáp lại: " Không sao, tôi chỉ là tình cờ gặp được cô ấy, tối hôm qua cô ấy bị sốt nên nay tôi mới đưa cô ấy về cho gia đình được. Cô Triệu đừng lo chuyện báo đáp gì, nếu đã đưa cô ấy về an toàn rồi tôi cũng nên đi, có nhiều công việc công ty cần tôi xử lý. "

Anh quay sang nhìn Lạc Hân nhàng đem tay cô bỏ ra, Lạc Hân cũng phối hợp nhìn bóng lưng anh rời đi trong lòng cô cảm giác không nở.

" A! "

Cơn đau từ đầu truyền tới, Triệu Ngọc nắm lấy một nhúm tóc cô kéo xuống, Lạc Hân đau dớn nhăn mặt kêu đau. Cô dùng tay kháng cự nắm lấy tay cô ta muốn gở tay cô ra.

" Chị hay lắm dám dụ dỗ đàn ông, chị có biết vì chị chạy lung tung mà anh tôi bực nhọc tìm kiếm chị như thế nào không. Chị còn dám đu bám Mạnh Dịch Luân, chị không xứng với anh ta đâu, nếu có xứng tôi còn có tư cách hơm chị. "

" Bỏ...ra...ra....bỏ..đau....đau....người phụ nữ xấu....phụ nữ...xấu....xấu....a...a...đau...bỏ ra"

Cô ta bất ngờ bị cô nắm tóc giật giật, cô nghiến răng dùng sức nếu cô ta muốn chơi thì cô sẽ chơi cùng.

" Aaaa....dám nắm tóc tôi....mẹ...mẹ...ơi....giữ chị ta lại cho con....đau...."

" Phụ nữ xấu...phù thủy xấu xa....đánh...đánh...Hân Hân nè....Hân Hân sẽ...đánh...đánh...a..."





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui