Hào Quang Nữ Minh Tinh

Nhược Hàm dừng ý định thoát khỏi anh lại, cô dần thả lòng cơ thể ra để mặc anh ôm mỗi lúc một chặt hơn.

Cả hai đều im lặng, chỉ còn lại hơi thở khẽ khàng hòa cùng tiếng sóng biển đua nhau vỗ từng cơn dứt khoát và gió đông thổi đến. Thời tiết mùa đông lạnh giá như thế, gió lại thôi rất lớn, nhưng dường như sự ấm áp đến từ cái ôm của Tần Gia Mộc đã xua tan đi tất cả, khiến cho cô không hề cảm thấy lạnh chút nào.

Thật lâu sau, cô mới nhỏ nhẹ hỏi: “Hôm nay anh bị sao thế?”

Người kia không đáp. Nhược Hàm thấy anh không có động tĩnh gì liền quay đầu sang, chỉ thấy khuôn mặt anh đang ở rất sát tầm nhìn của cô, anh đang dựa đầu vào bờ vai nhỏ nhắn của cô, từng đường nét khuôn mặt hoàn hảo hiện rõ rệt ở trong đôi mắt màu nâu nhạt của cô gái xinh đẹp.

Tần Gia Mộc hơi rũ mắt xuống, từ góc nhìn của cô trông anh như đang nhắm mắt lại, nhịp thở cũng dần chậm hơn, thật sự giống như anh đang ngủ rồi.

“Tần…. Gia Mộc?” Nhược Hàm ngập ngừng gọi anh.

Qua nửa ngày mới thấy thanh âm trầm khàn của đối phương chậm chạp cất lên: “Tôi đây.”

Cô lặp lại câu hỏi khi nãy: “Hôm nay anh bị sao thế?”

Chỉ nghe được tiếng cười của anh: “Người có vấn đề nên là em mới đúng chứ? Trên mạng xảy ra nhiều thứ tin tức bất lợi với em, trông em vẫn bình thản như vậy. Em thật sự cảm thấy không có vấn đề gì sao?”

“Cũng phải. Chắc cũng sắp đến lúc nên kết thúc sự việc này rồi.”

Tần Gia Mộc ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi: “Em có cách gì à?”

“Chỉ cần bản thân không làm gì thì không thiếu cách để tự biện bạch cho bản thân, nhưng chắc là vẫn cần có sự giúp sức của chị ấy nữa.” Cô lẩm bẩm.


“Chị ấy là ai?”

“Chính là người lần trước đã tặng quà cưới cho chúng ta đó.” Mỗi khi nhắc đến người này, Nhược Hàm đều nói bằng giọng điệu tự hào.

“Người mà em đã lưu trong danh bạ là chị yêu sao?”

Cô lập tức gật đầu.

Tần Gia Mộc từng nghe cô nhắc đến người được gọi là “chị yêu” kia một vài lần, nhưng cô chẳng bao giờ chịu tiết lộ một chút thông tin gì về người đó, chỉ gọi là chị yêu hệt như trong danh bạ cô đã lưu.

Theo suy đoán của anh, người này chắc chắn là kẻ có gia thế không tầm thường, lại có quan hệ rất tốt với Nhược Hàm, nên mới tặng quà cưới đắt tiền cho bọn họ, còn có thể một tay che chở cho cô vượt qua sóng gió.

Dẫu sao ở trong showbiz này, hiếm người nào thực sự có thể một mình đứng vững mà không có thế lực phía sau nâng đỡ, cho dù là có thực lực hay không. Kể cả Tần Gia Mộc cũng vậy, mặc dù nói là không được Tần gia ở phía sau dốc sức nâng đỡ, nhưng không thể khẳng định sự nghiệp của anh có được không hề liên quan đến Tần gia.

“Nếu em có cách xử lý tại sao không thực hiện ngay từ đầu mà phải đợi đến hôm nay?”

“Bởi vì tôi biết chắc chắn đoạn video kia chỉ là khởi đầu cho chiêu trò của Liễu Tư Nguyệt mà thôi. Muốn giải quyết êm xuôi được rắc rối, nhanh chóng chưa chắc đã là cách ổn thỏa nhất, ngược lại âm thầm chờ đợi thời cơ để xem cô ta còn muốn bày trò gì, không phải càng vui hơn sao?” Nhược Hàm cười đắc chí.

Tần Gia Mộc buông Nhược Hàm ra, đưa một tay xoa xoa đầu cô, hành động tự nhiên đến nỗi cô còn tưởng hai người là một đôi vợ chồng thật sự đang âu yếm nhau.

“Em đúng là giỏi khiến người khác lo lắng dư thừa.”

“Muốn đối phó với kiểu người như Liễu Tư Nguyệt thì phải từ từ bình tĩnh, không được nóng vội. Anh không biết đó thôi, trước đây cô ta cũng từng bày trò này với đàn chị khác rồi. Lúc đó diễn xuất còn chưa chân thật như bây giờ, chỉ được mấy bữa đã bị phản kích lại. Mà anh không tưởng tượng được nhân vật mà cô ta đối đầu là ai đâu.”


“Ai?” Anh dịu dàng hỏi, còn cố tình cúi sát xuống mặt cô để nghe cho rõ.

Nhược Hàm mất tự nhiên lùi lại, cô quay mặt đi để không lộ ra tâm trạng bối rối trong lòng, cô làm ra vẻ bình thản không có chuyện gì đáp lại:

“Là chị Thẩm Thiên Tuệ. Chị Thiên Tuệ lúc ấy vẫn đang hoạt động rất chăm chỉ, danh tiếng rất cao, vậy mà cô ta còn dám đụng đến. Bây giờ lại dùng chiêu cũ với tôi, không biết là do cô ta cảm thấy tôi rất ngốc hay chính cô ta ngốc đến mức không có trò khác đối phó với tôi nữa?”

Tần Gia Mộc bật cười. Giọng điệu kể chuyện vừa kiêu ngạo vừa trẻ con của Nhược Hàm đã xua tan cả những muộn phiền trong lòng anh.

Cô quả nhiên là liều thuốc tinh thần có hiệu quả nhất.

“Được rồi, em tự đối phó được chuyện này thì tốt. Nếu có gì khó khăn thì nói với tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ em. Còn bây giờ chúng ta mau đi vào trong nhà thôi, ở ngoài này lâu sẽ cảm lạnh mất.”

Nhược Hàm nghe theo anh quay người đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Lần này anh cũng góp công mà. Tôi phải cảm ơn anh nữa.”

Buổi tối hôm ấy trên mạng đột nhiên xuất hiện một bài đăng ẩn danh có đính kèm một đoạn video. Đây là đoạn video được trích ra từ camera ở khu vực hàng lang của Lệ Thành, góc quay vừa đúng có thể nhìn được toàn cảnh sự thật rằng Nhược Hàm có thật sự đánh Liễu Tư Nguyệt hay không.

Rất nhiều người sau khi xem xong đoạn video kia liền bình luận ngay bên dưới bài đăng bày tỏ suy nghĩ của mình, hầu hết đều quay sang chỉ trích Liễu Tư Nguyệt cố tình bày trò khơi gợi lòng thương cảm của công chúng, cố ý hướng mũi nhọn dư luận về phía Nhược Hàm.

Lúc trước đoạn video kia lan truyền, cảnh quay và nhân vật trong đó đều không rõ ràng, người ta chỉ nhận biết thông qua trang phục mà cô và Liễu Tư Nguyệt bị chụp lại từ trước, đặc biệt chi tiết quan trọng nhất cũng không được cận cảnh, chỉ là đột nhiên thấy bóng lưng Liễu Tư Nguyệt ngã xuống, vậy nên tất cả đều cho rằng là Nhược Hàm đánh cô ta.

Giờ đây bài đăng thanh minh này xuất hiện cùng đoạn video trích từ camera nhận thấy rõ ràng là tự Liễu Tư Nguyệt ngã xuống, Nhược Hàm từ đầu đến cuối không hề chạm vào cô ta, mọi người mới hiểu ra là cô ta tự diễn trò.


Mặc dù chủ nhân của bài đăng này rất kín kẽ, nhưng Tần Gia Mộc đọc xong bài viết này cùng với những thông tin mà Nhược Hàm đã nói trước lúc sáng cũng đoán được là do người bên phía cô làm.

Anh ra khỏi phòng đi xuống tầng một, thấy bóng lưng Nhược Hàm đang ngồi ở

phòng khách chính xem ti vi rất vui vẻ.

Căn biệt thự này mặc dù nói là hai người cùng sống nhưng dường như đồ đạc nội thất hay trang thiết bị chẳng mấy khi có người dùng đến. Bọn họ đều là người nổi tiếng, công việc quá bận rộn nên không dành được nhiều thời gian ở nhà để tận hưởng những tiện nghi này. Nơi lui tới nhiều nhất ngoài phòng ngủ chắc cũng chỉ là phòng bếp và bàn ăn.

“Chuyện của em coi như cũng được giải quyết xong xuôi rồi, tâm trạng được giải tỏa nên ngồi đó xem ti vi à?”

Nhược Hàm nghe tiếng anh thì quay lại đằng sau nhìn, thấy anh đang đứng ở cầu thang, miệng cười tươi:

“Tôi có gì đâu mà giải tỏa tâm trạng, từ đầu cũng đã đoán được mấy phần cô ta định giở trò này còn gì.”

Tần Gia Mộc chợt nhớ lại mấy ngày trước, cô ngồi trong xe nói có việc muốn nhờ anh giúp. Lúc ấy anh không do dự gật đầu, thậm chí còn chưa biết cô muốn nhờ anh việc gì, bởi vì anh không bao giờ định từ chối cô bất cứ yêu cầu nào.

Bởi vì đó là cô, nên anh sẽ không bao giờ nói từ “không”.

Sau đó Nhược Hàm nhờ anh lấy hết toàn bộ đoạn camera ngày hôm đó ở Lệ Thành. Việc này dĩ nhiên không hề dễ dàng, nhưng cô thấy quan hệ giữa anh và Ngôn Thanh khá tốt nên có lẽ sẽ nhờ cậy được phần nào.

Bản thân Nhược Hàm cũng không nghĩ đến anh sẽ đáp ứng cô ngay lập tức, càng không nghĩ đến cô sẽ có được kết quả nhanh đến như vậy. Chưa cần đợi đến ngày hôm sau, ngay buổi tối hôm nay anh đã gửi cho cô đầy đủ camera ghi hình ở khu vực hành lang mà cô và Liễu Tư Nguyệt đứng, vừa hay góc quay chứng minh được cô không hề ra tay với cô ta.

Ban đầu cô chỉ dự đoán trong lòng thôi, nhưng nếu như cô ta định dùng chiêu trò này thì nhất định sẽ thu hồi đoạn camera kia, cho nên càng có được sớm càng tốt.

Tần Gia Mộc lúc này mới nhận ra: “Vậy ra lúc đó em nhờ tôi là đã đoán được Liễu Tư Nguyệt sẽ hành động sao?”

“Tôi không dám chắc, nhưng cẩn thận vẫn hơn chứ.”


Anh đi ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Nhược Hàm, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Em đúng là một cô gái vừa tài giỏi vừa thông minh.”

Cô khựng người lại.

Nhược Hàm rất nhạy cảm với hai từ này. Cô nhớ đến quá khứ, mỗi một ánh mắt, mỗi một lời nói hướng đến cô chỉ là chị trích, mắng nhiếc rằng cô là kẻ vô dụng, ngang bướng và kém xa người đó.

Trong khi người đó thông minh, tài giỏi và là niềm tự hào của gia đình thì Nhược Hàm chỉ là người thừa, mẹ luôn nói rằng cô không lúc nào khiến người ta thôi lo lắng. Từng lời mẹ nói đều là một chiếc lồng giam đã giam cầm cô gái nhỏ suốt ngần ấy năm.

Nhược Hàm nở nụ cười nhạt, cũng không còn để tâm lên chương trình tạp kỹ đang chiếu trên ti vi nữa. Cô cảm thấy bản thân thật may mắn, có lẽ vậy, vì đang ở Đại Bắc.

Cô cũng nghĩ đến, đã bao nhiêu năm rồi không gặp lại họ?

Hình như đã lâu lắm rồi.

Tần Gia Mộc thấy cô không có phản ứng gì thì quay sang nhìn, đoán ra được tâm trạng cô có chút khác so với khi nãy thì hỏi:

“Em sao thế?”

Nhược Hàm vẫn ngồi bất động, anh lại lay lay người cô: “Hàm?”

Nghe thấy tên mình, cô giật mình bừng tỉnh, theo phản xạ “Hả?” một tiếng.

“Sao vậy? Tự dưng em im lặng quá.”

“Không có gì, tôi nghĩ linh tinh vài chuyện thôi.”

Thật là, sao bỗng nhiên cô lại nghĩ đến chuyện không đâu vậy chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui