Đã ba ngày trôi qua kể từ khi đoạn video cảnh Nhược Hàm đánh Liễu Tư Nguyệt lan truyền trên mạng xã hội. Ngày đầu tiên khi nó bị phát tán, khắp các bài báo tin tức đều đăng tải nội dung liên quan đến sự việc này, Nhược Hàm cũng đọc được rất nhiều bình luận chửi mắng cô.
Có kẻ nói cô là kênh kiệu, bệnh ngôi sao. Có người lại cho rằng cô có thế lực chống lưng phía sau nên mới dám đánh người ngang nhiên như thế. Nhưng cũng có một số bình luận cho rằng chuyện này chưa chắc đã là sự thật, từ góc quay của đoạn video kia thì có thể biết được nó được quay có chủ đích, ngoại trừ thấy được mặt cô và bộ trang phục cùng kiểu tóc của Liễu Tư Nguyệt được nhận biết từ phía sau thì cảnh cô đánh cô ta không hề rõ ràng.
Ngày đầu ồn ào là thế, nhưng sau một đêm thì độ nóng của tin đồn kia cũng dần nhạt đi, đến ngày thứ ba thì chẳng còn mấy người bàn tán về nó nữa.
Tần Gia Mộc thấy tin đồn lắng xuống nhanh chóng như thế cũng cảm thấy tốt cho Nhược Hàm, vậy mà cô lại khẳng định:
“Chuyện này chắc chắn chưa kết thúc đâu. Kế hoạch Liễu Tư Nguyệt dày công sắp xếp, cô ta nhất định sẽ không đứng yên nhìn nó dễ dàng lắng xuống như thế.”
“Ý em là, cô ta sẽ còn tiếp tục bày trò?” Tần Gia Mộc nghi hoặc.
Kẻ lắm chiêu trò như Liễu Tư Nguyệt, sẽ luôn luôn tìm ra kế để đạt được mục đích của mình. Dĩ nhiên lần này cô ta có thể ngang nhiên tung hoành, Nhược Hàm đoán cô ta chắc chắn đã tìm ra người chống lưng mới thay cho tên thiếu gia họ Vương trước kia.
Người đầu tiên cô nghĩ đến chính là bạn trai mới của Liễu Tư Nguyệt, Lục Thanh Thương. Mà nói đến Lục Thanh Thương thì bên cạnh cô cũng có một người rất am hiểu người này, có lẽ sẽ có được vài thông tin hữu ích.
“Anh có biết gì về Lục Thanh Thương không? Hai người dù sao là bạn bè thân thiết nhiều năm, hẳn là anh phải biết ít nhiều về anh ấy chứ.”
Tần Gia Mộc hơi ngẩn ra, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, dựa sát vào người Nhược Hàm. Cô có chút không quen nên né tránh anh, nhỏ giọng dè chừng: “Sao thế?”
“Điều kiện.”
Nhược Hàm xụ mặt ra, quay mặt sang chỗ khác: “Điều kiện gì?”
Nhìn vẻ mặt gian xảo hiện giờ của anh, cô tự biết bản thân không nên lập tức thỏa hiệp mà phải xem thử xem anh có yêu cầu gì. Thế nhưng rốt cuộc anh lại không chịu nói ra, muốn cô phải đồng ý trước mới đưa ra điều kiện.
Ban đầu cô nhất quyết không đồng ý, anh cũng không nhượng bộ, khiến cho Nhược Hàm dần dần chịu thua, chấp nhận thỏa hiệp với anh.
“Được được được, tôi đồng ý. Anh mau nói đi.”
Theo lời của Tần Gia Mộc, Lục Thanh Thương vốn là quý tử của một gia đình khá giàu có, mặc dù không có nhiều quyền lực trong giới giải trí. Gia đình của anh ta ban đầu định hướng cho con trai ra nước ngoài du học sau đó về tiếp quản công việc kinh doanh, nào ngờ năm đó học trung học vô tình được một nhân viên của công ty giải trí phát hiện nên đưa ra lời mời gia nhập giới giải trí. Bố mẹ Lục Thanh Thương mặc dù lo lắng con trai mình vào showbiz sẽ gặp phải nhiều cạm bẫy nên lúc đầu không đồng ý, nhưng dưới sự quyết tâm của anh ta sau cùng lại đồng ý.
Tần Gia Mộc và Lục Thanh Thương lần đầu tiên gặp nhau là ở một chương trình tạp kỹ. Khi ấy Lục Thanh Thương vừa tốt nghiệp đại học, vừa đặt chân vào showbiz không lâu nên chưa có nhiều tiếng tăm, còn Tần Gia Mộc đã là ngôi sao lớn. Dựa vào địa vị lúc đó của Tần Gia Mộc, anh chiếu cố người mới một chút cũng là điều dễ hiểu, hai người họ trao đổi thông tin liên lạc, rồi đến những cuộc gặp mặt tụ tập, bắt đầu trở nên thân thiết hơn.
Sau này còn có Diệp Phong và Bạch Ngạn, bọn họ trở thành anh em với nhau, có thể nói là hội bạn thân có tiếng của showbiz.
Ngày tổ chức lễ đính hôn của cô và Tần Gia Mộc, cô đã gặp hai trong số ba người bạn thân nhất của anh, trong đó có Lục Thanh Thương.
Trong ấn tượng của Nhược Hàm, anh ta là một nam diễn viên có ngoại hình rất trẻ, trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, và theo như những gì Tần Gia Mộc cho cô biết, thì anh ta chẳng có gì để Liễu Tư Nguyệt có thể bám vào. Gia đình giàu thì có giàu, nhưng không có quyền lực chống lưng cho cô ta. Rốt cuộc là cô ta nhìn trúng điểm nào mà lại chọn Lục Thanh Thương?
Hơn nữa, nếu không phải Lục Thanh Thương thì ai là người chống lưng mới cho Liễu Tư Nguyệt?
Nhược Hàm nghe anh nói xong ngẫm nghĩ một hồi, quay sang thì bắt gặp vẻ mặt đầy sự mong chờ của anh. Cô nàng rũ mắt, thở dài:
“Được rồi, anh mau nói điều kiện ra đi.”
Tần Gia Mộc vẫn tỏ vẻ thần thần bí bí, lắc đầu: “Không được. Bây giờ chưa phải là lúc. Nhưng sang tuần sau tôi sẽ nói cho em.”
Lại còn vậy nữa, có chuyện gì mà không thể nói ngay bây giờ, phải đợi sang đến tuần sau. Cô thật sự không hiểu, anh đang có ý định gì, rõ ràng muốn cô phải chấp thuận cho bằng được, đến khi cô nghe lời rồi thì lại không chịu nói ra.
Ngày hôm sau, quả nhiên không ngoài dự đoán của Nhược Hàm.
Cô ngồi ở nhà lướt thử mạng xã hội, đâu đâu cũng là hình ảnh Liễu Tư Nguyệt đội mũ đeo kính, còn trùm cả một lớp khăn kín lén lén lút lút ra khỏi chung cư. Điệu bộ giống như muốn che đi gương mặt, thế nào lại vô tình để lộ đúng chỗ má bị bầm tím một mảng, rất ảnh hưởng đến xúc cảm của người nhìn trước dung nhan kiều diễm kia.
Bên dưới những bài đăng ấy là một loạt bình luận đều cho rằng là hậu quả của việc Nhược Hàm ra tay với Liễu Tư Nguyệt.
Cô đọc một hồi, không khỏi nhếch mép cười khẩy. Có một trò mà dùng đến hai lần, vẫn gợi được lòng thương cảm của cộng đồng mạng, sao có thể không cảm thấy
nực cười.
Giữa một loạt bình luận bày tỏ sự bất bình chung chung y hệt nhau, cô bất ngờ đọc được một dòng trạng thái rất khác:
“Đúng là kẻ mang bệnh ngôi sao, dám ra tay nặng với đồng nghiệp như vậy. Thế mà cô ấy còn muốn bao che cho kẻ xấu, che chắn kỹ càng rồi lặng lẽ ra ngoài lúc sáng sớm để tránh mặt mọi người.”
Hừ, muốn tránh mặt mọi người sao? Chỉ e là cô ta hận không thể ngang nhiên khoe ra vết hóa trang tỉ mỉ kia ấy chứ. Ngày hôm đó cô không hề đụng chạm gì đến khuôn mặt kia, không thể nào có vết bầm như thế được.
Còn cả kiểu bình luận kia nữa, thật giống như sợ dư luận còn bị dắt mũi chưa đủ không bằng.
Nhược Hàm không muốn đọc tiếp, cô tắt nguồn máy tính rồi rời khỏi ghế sô pha.
Điều càng khiến cô ngạc nhiên hơn cả chiêu trò ngớ ngẩn của Liễu Tư Nguyệt là, từ khi cô dậy đến giờ vẫn chưa thấy Tần Gia Mộc.
Mọi ngày khi cô dậy đều sẽ thấy anh đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng, hoặc bữa sáng đã được dọn xong, còn anh ngồi ở phòng khách chờ cô thức dậy.
Thế mà hôm nay một chút bóng dáng cũng không thấy.
Anh vẫn làm đồ ăn cho cô như mọi khi, cô hâm nóng lại rồi ngồi ăn một mình. Vừa ăn xong bữa sáng là điện thoại reo lên chuông báo cuộc gọi đến.
“Chị Dao, chị gọi tôi là vì chuyện tin tức đúng không?”
Doãn Ngọc Dao ở bên kia thấp giọng nói: “Tôi tin cô không đánh Liễu Tư Nguyệt, có điều đống ảnh bị chụp được kia càng lúc càng đẩy sự việc này đi xa rồi. Lúc trước cô nói với tôi tự cô sẽ giải quyết, nhưng đến tận hôm nay rồi tôi vẫn thấy cô chưa nhúng tay vào một tí gì. Rốt cuộc là cô đang muốn làm gì?”
“Chị cứ bình tĩnh đi.” Nhược Hàm cười, giọng điệu thốt ra hết sức thản nhiên.
“Đến nước này cô còn bắt tôi bình tĩnh, bình tĩnh đến khi nào?”
“Phải bình tĩnh thì cá mới mắc vào lưới. Nếu cứ vội vàng bất cẩn thì cả ngày giăng lưới cũng chẳng có được con cá nào. Nếu bây giờ chị lo cho tôi thì đến đây đi, tôi sẽ cho chị xem thứ này, một thứ rất đơn giản mà kẻ ngốc như Liễu Tư Nguyệt sẽ không bao giờ nhận ra được.”
Nhược Hàm vốn đang bình thản nói chuyện điện thoại với Doãn Ngọc Dao, ánh mắt đột nhiên thay đổi, giống như cô đã nhận ra điều bất thường, lập tức hỏi với người bên kia chuẩn bị tắt điện thoại:
“Chị chờ một chút đã. Có phải bây giờ chị đang ở Tịnh Hòa không?”
“Phải, chuyện lớn thế này dĩ nhiên tôi phải thay cô chịu trận ở đây. Cô không biết mấy ngày nay Vương tổng….”
Nhược Hàm không nghe được những lời phía sau của Doãn Ngọc Dao, chỉ bảo cô ấy không cần phải đến đây, bản thân sẽ đến Tịnh Hòa ngay bây giờ, sau đó cúp máy luôn.
Đoạn đường từ nhà đến công ty cô đã quá quen, thậm chí đến chỗ nào hay khung giờ nào thường bị tắc đường cũng nắm trong lòng bàn tay, cô lái xe rất nhanh đến tòa nhà Tịnh Hòa.
Doãn Ngọc Dao được thông báo trước nên đã đợi sẵn dưới hầm để xe. Cô vừa thấy chiếc IS 300 màu xám vào đến hầm liền đi đến gần.
“Sao bỗng nhiên cô lại đòi đến đây làm gì? Mấy ngày này tôi muốn cô ở nhà vừa là để tránh dư luận chú ý, cũng để cho Vương tổng khỏi trách móc, thế mà cô lại tự mình muốn đến chịu trận.”
Nhược Hàm thẳng thắn đưa ra quan điểm: “Trốn tránh để làm gì? Dù sao cũng sẽ phải đối diện mà thôi, hơn nữa tôi cũng không thích kiểu cứ tránh mặt ở nhà như vậy.”
“Thế nên cô muốn đến đây nghe Vương tổng phán quyết ư?”
“Chuyện đó để sau rồi tính. Hiện giờ tôi vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn cần xác định.” Cô vừa trả lời vừa đi thật nhanh vào thang máy.
Nhược Hàm đi hết mấy tầng thang máy, hùng hổ mở cửa phòng tập lớn bước vào.
Bên trong Khương Ngọc Trúc đang đứng chửi bới rất to tiếng với những vũ công khác, quản lý Bội Lam đứng một bên nhắc nhở nghệ sĩ của mình bớt giận lại nhưng vẫn không ngăn được cơn thịnh nộ của cô ta.
Bên trong phòng tập được thiết kế như một sân khấu thực thụ nên không gian rất tối, cánh cửa duy nhất được mở ra làm ánh đèn ngoài hành lang đua nhau ồ ạt soi vào trong, cả một khoảng không gian nổi bật khiến tất cả phải chú ý.
Khương Ngọc Trúc nheo mắt nhìn bóng người cao lớn đứng trước cửa, gương mặt hiện lên vẻ hốt hoảng, miệng mấp máy không thành câu tử tế:
“Trần…. Nhược Hàm! Cô đến đây làm gì?”
Cô đi đến gần sân khấu nơi Khương Ngọc Trúc đang đứng, nhếch miệng cười: “Sao thế? Không chửi bới quát mắng người khác nữa à? Mà cũng phải thôi, cô nên giữ giọng để còn hát nữa chứ. Mấy khi mới chiếm được căn phòng này của tôi, nếu hét đến tắt cả giọng thì thật uổng phí cả công sức.”
Mặt cô ta trắng bệch, thanh âm run run phát ra từng chữ: “Cô đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu.”
“Ai gặp phải tình huống này mà không nói như vậy, tôi nghe đã phát chán rồi. Và cũng phát chán cả cái biểu cảm giả vờ ngây thơ không hiểu chuyện của cô rồi. Cô cảm thấy nếu tôi không hay biết về những chuyện cô làm thì sẽ đến đây à?”
Khương Ngọc Trúc sợ hãi đến đứng không vững. Lúc đầu cô ta nghĩ ra kế hoạch này để Liễu Tư Nguyệt thực hiện vì biết Liễu Tư Nguyệt sớm đã công khai đối đầu với Nhược Hàm, còn cô ta chỉ là người đứng sau, cô không bao giờ biết được.
Nhưng ngay lúc này cô đang đứng đối diện cô ta, chất vấn cô ta trước mặt nhiều người như vậy.
Mà Nhược Hàm lúc đầu chỉ là nghi ngờ trong lòng, có điều trông thấy bộ dáng sợ đến mất hồn của Khương Ngọc Trúc, cô đã nắm rõ được mối quan hệ giữa cô ta và Liễu Tư Nguyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...