Một đêm đầy sao, Nhược Hàm ngồi trên chiếc ghế xích đu ở tầng thượng của ngôi nhà trong công viên ngủ thiếp đi.
Cô gái mệt mỏi suốt nhiều ngày, bây giờ nằm ngủ tạm bợ ở đây lại vô cùng yên bình, không có trằn trọc nửa tỉnh nửa mê như mấy ngày trước.
Liễu Khuê thấy Nhược Hàm hiếm khi có được giấc ngủ an yên như vậy không nỡ gọi cô dậy, chỉ ngồi yên lặng bên cạnh cô.
Đêm nay Nhược Hàm mơ thấy một giấc mơ không chân thật chút nào.
Trong giấc mơ ấy cô đã gặp được Từ Viễn.
Anh mặc chiếc áo trắng của học sinh cấp ba đứng dưới giàn hoa tử đằng đang mọc thành chùm màu tím nhạt, một hình ảnh vô cùng đẹp.
Từ Viễn ấm áp nhìn Nhược Hàm, vẫy vẫy tay gọi: “Nhược Hàm, em đứng đó làm gì? Mau qua đây nào.”
Nhược Hàm có chút không tin vào mắt mình, cô cúi đầu chần chừ không di chuyển.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa, anh vẫn đứng đó, nở nụ cười hiền hòa hướng mắt về cô.
“A Viễn, là anh thật sao?”
Anh vẫn cười đáp: “Là anh đây mà.
Nếu không còn có thể là ai nữa?”
Trước mắt Nhược Hàm là chàng thiếu niên cao ráo, khuôn mặt sáng ngời mà đời này cô không bao giờ quên được.
Cô không kìm được cảm xúc chạy đến ôm Từ Viễn thật chặt, nức nở khóc ướt cả vai áo anh.
“Hàm Hàm hôm nay sao vậy? Anh ở ngay đây mà, em đừng khóc nữa.”
“A Viễn, em…..” Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc nghe không rõ lời.
Từ Viễn vỗ vỗ lưng cô an ủi: “Hôm nay em ôm anh chặt quá!”
“Bởi vì em sợ, em sợ nếu em buông tay ra anh sẽ biến mất.
Em không muốn thấy anh bỏ em mà đi một lần nào nữa.” Nhược Hàm nghẹn ngào nói.
“Anh luôn luôn ở cạnh em, không bao giờ rời xa.”
“Thật sao?”
“Thật.” Giọng nói của Từ Viễn trầm ấm vỗ về trái tim Nhược Hàm.
Cả hai người đứng ôm nhau thắm thiết dưới khoảng trời trong xanh đầy nắng và gió, ánh mặt trời vàng tươi chiếu xuống giàn hoa tử đằng tím trắng nhẹ nhàng pha thêm chút thơ mộng.
Nhược Hàm biết đây là giấc mơ, nhưng cô không bao giờ muốn tỉnh lại.
Làm sao để cô có thể mãi mãi ở trong giấc mộng đẹp đẽ này?
Nhược Hàm khẽ ngước mắt nhìn lên những bông hoa màu tím đang nở rộ.
Hoa tử đằng, thì ra lại mang ý nghĩa như vậy, biểu tượng cho một tình yêu trường cửu, giống như tình yêu mà Từ Viễn dành cho Nhược Hàm, cho dù anh có đang ở nơi nào thì anh đều luôn yêu cô như vậy chưa bao giờ thay đổi.
Anh luôn luôn ở bên cạnh cô, chỉ là cô không thể thấy được.
Đó là lời động viên mà Nhược Hàm vẫn luôn tự nói với chính mình.
………
Bữa tiệc kết thúc vào lúc chín giờ tối, mọi người lần lượt đứng dậy ra về.
Tần Gia Mộc chạy vào trong nhà tìm Nhược Hàm, nhưng khi anh mở cửa phòng ra thì lại chẳng thấy ai bên trong.
Trong phòng thay đồ rộng rãi, chỉ có bóng tối dày đặc bao phủ, không hề thấy người nào khác ngoài anh xuất hiện.
Tần Gia Mộc bật đèn lên, vẫn là khung cảnh y hệt lúc Nhược Hàm thay đồ ra tiếp khách lúc chập tối.
Cô chưa từng quay về phòng nghỉ ngơi, rốt cuộc là đã đi đâu?
Anh rút điện thoại từ trong túi ra gọi, đổi lại chỉ là tiếng chuông điện thoại réo rắt trong phòng.
Cô gái này, lại dám bỏ điện thoại một chỗ mà đi, nhỡ đi đâu lạc thì phải làm sao?
Nhớ lại dáng vẻ lúc chiều của Nhược Hàm khi rời khỏi bữa tiệc, Tần Gia Mộc càng trở nên sốt ruột hơn, anh chạy đi khắp công viên tìm cô.
Cô đang ở nơi nào? Anh đã đi tìm mọi ngõ ngách nhưng vẫn không thể thấy bóng dáng Nhược Hàm đâu, nghĩ rằng có thể bây giờ cô đã quay về phòng thay đồ, lại chạy về một lần nữa.
Đúng lúc vừa đến cửa ra vào thì Tần Gia Mộc vô tình chạm mặt người trang điểm cho Nhược Hàm hôm nay.
Cô chuyên viên trang điểm thấy vẻ mặt lo âu của anh liền hỏi thăm: “Anh Tần, anh có chuyện gì sao? Trông anh có vẻ gấp gáp quá!”
Tần Gia Mộc vội vã hỏi: “Cô có thấy Nhược Hàm đâu không?”
“Nếu là chị Hàm thì vừa nãy lúc em quay về thu dọn đồ trang điểm, em có thấy chị ấy đi lên tầng thượng một mình.”
Nữ chuyên viên kia còn chưa kịp nói xong Tần Gia Mộc lập tức chạy thẳng lên cầu thang.
“Gì vậy chứ? Anh Tần có cần gấp gáp thế không?” Nữ chuyên viên lí nhí trong miệng mấy câu rồi không mấy bận tâm ra về.
Tần Gia Mộc bước lên cầu thang với tốc độ rất nhanh, tâm trí anh lúc này chỉ nghĩ đến phải tìm được Nhược Hàm.
Anh biết rõ, đằng sau thái độ ngạo mạn thường ngày của cô là một con người hoàn toàn khác mà anh sẽ không bao giờ biết nếu đêm hôm ấy anh không thấy cô khóc vô cùng đau lòng.
Cho dù anh không biết cô đã trải qua chuyện gì nhưng anh biết nỗi đau trong lòng Nhược Hàm khiến cô không hề dễ chịu chút nào.
Cô trước mặt người khác cứ luôn thích tỏ ra lạnh lùng xa cách như vậy thì làm gì có ai để chia sẻ cảm xúc chân thật từ sâu thẳm trong trái tim.
Lúc Tần Gia Mộc lên đến tầng thượng, hiện ra trước mắt anh là hình ảnh cô gái anh tìm kiếm từ tối đến giờ đang nằm ngủ trên chiếc ghế mây treo xích đu.
Ngay bên cạnh Nhược Hàm còn có một cô gái khác nữa.
Liễu Khuê trước sự xuất hiện đột ngột của Tần Gia Mộc không khỏi kinh ngạc, “Gia Mộc đại thần, anh lên đây làm gì?”
Tần Gia Mộc bước đến chỗ Nhược Hàm đang ngủ, giọng nói thâm trầm: “Tôi đến đón Nhược Hàm về.”
Anh cúi người định đánh thức Nhược Hàm thì Liễu Khuê vội lên tiếng ngăn cản:
“Anh đừng đánh thức cậu ấy, Nhược Hàm hiếm khi mới có thể ngủ an yên được như hôm nay.”
Động tác tay của Tần Gia Mộc định chạm vào vai Nhược Hàm lay lay cô dậy đổi thành vòng qua sau gáy, tay kia nâng đôi chân thon thả bế cô lên kiều công chúa, hành động hết sức nhẹ nhàng để cô không bị giật mình tỉnh giấc.
Trước khi đi xuống, anh không quên hỏi phương thức liên lạc của Liễu Khuê: “Cô có thể cho tôi xin tài khoản được không? Sau này nếu có vấn đề gì tôi có thể dễ liên lạc hơn.”
Liễu Khuê đương nhiên đồng ý.
Cho đến tận hôm nay cô mới thấy Nhược Hàm và Tần Gia Mộc ở cùng nhau lần đầu tiên, cô có thể cảm nhận được Tần Gia Mộc đối với Nhược Hàm vô cùng quan tâm từ những chi tiết nhỏ nhất.
Nhược Hàm nằm gọn trong vòng tay Tần Gia Mộc, anh kiên nhẫn bước đi chậm rãi xuống phòng thay đồ ở tầng dưới.
Thời điểm đặt cô xuống ghế sô pha, Nhược Hàm bất ngờ níu kéo cánh tay anh, miệng vô thức lầm bầm:
“A Viễn, anh đi đâu đấy? Không phải anh vừa nói anh sẽ không bỏ em lại một mình sao? A Viễn, anh đừng đi mà.”
Tần Gia Mộc cứng đờ người, nhíu mày nhìn cô gái đang giữ lấy cánh tay anh.
“A Viễn là ai?”
Nghe cách gọi thân thiết như vậy, nhất định người tên A Viễn này có mối quan hệ không bình thường với Nhược Hàm.
Có phải người này chính là nguyên nhân cho những giọt nước mắt của cô ngày hôm đó?
Nhược Hàm trong lúc ngủ mê man không tự chủ mà gọi ra tên A Viễn, lại khiến Tần Gia Mộc trăn trở cả một đêm.
Anh ngồi xuống sàn nhà, tựa lưng vào thành ghế sô pha nghĩ ngợi ra vô số thứ.
Cho dù cố trấn tĩnh chính mình như thế nào, từ giây phút Nhược Hàm nói ra câu nói vu vơ ấy anh không còn nghĩ được gì khác nữa, trong đầu cứ liên tục vang lên từng lời của cô, tiếp đó là đặt ra bao nhiêu câu hỏi khác nhau.
Đáp án của những thắc mắc trong đầu anh, cũng chỉ có Nhược Hàm mới trả lời được, nhưng anh làm sao dám hỏi trực tiếp cô.
Bỗng anh cảm thấy trong lòng xuất hiện một loại cảm giác trống trải vô cùng, giống như vừa mất đi điều gì rất quan trọng, nhưng ngay cả bản thân anh cũng không biết được đó là gì, anh chỉ biết chính mình bây giờ không hề dễ chịu.
Tần Gia Mộc mở cửa ra ngoài, đi đến bên hồ trầm tư một hồi lâu, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa lên hút.
Đây là lần thứ hai anh hút thuốc có liên quan đến Nhược Hàm.
Những lần trước đây hoàn toàn là vì áp lực công việc.
Lại một đêm nữa anh mất ngủ cũng vì cô.
Mà Nhược Hàm qua một đêm có thể ngủ rất sâu hiếm hoi như vậy, đã thức dậy từ sớm.
Lúc cô tỉnh dậy, mở mắt ra là hình ảnh của phòng thay đồ ngày hôm qua, còn bản thân thì nằm trên ghế sô pha đắp chăn ấm áp.
Nhược Hàm nhớ lại, đêm qua cô ở cùng Liễu Khuê, chắc là cô đã ngủ quên nên Liễu Khuê đưa cô xuống đây.
Nhưng cô gái vóc dáng nhỏ nhắn như Liễu Khuê chỉ vừa qua 1m6 bằng cách nào mang được cô xuống?
Cô đứng dậy, lật đật đi tìm điện thoại.
Màn hình hiển thị lúc này là sáu giờ sáng.
Tranh thủ lúc còn sớm, cô thu dọn hết đồ đạc trong phòng để chuẩn bị trả địa điểm thuê lại về nhà.
Vừa mở cửa ra, thân hình cao lớn của Tần Gia Mộc xuất hiện trước mặt Nhược Hàm.
Anh điềm đạm hỏi:
“Cô dậy rồi à? Có đói không? Chúng ta đi ăn sáng đi.”
Nhược Hàm ngạc nhiên hỏi lại: “Những người khác đâu hết rồi?”
“Mọi người đều đã về hết từ tối qua, chỉ có tôi với cô ở lại đây thôi.”
“Hôm qua…..
là anh đưa tôi xuống đây à?” Giọng nói của cô mang theo nghi hoặc.
“Ừm.
Đi thôi, tôi đã xử lý xong khoản trả phòng rồi.”
Tần Gia Mộc cầm lấy vali quần áo từ tay Nhược Hàm, trong sự ngơ ngác của cô thúc giục: “Mau đi thôi, tôi đang đói lắm.”
Quãng đường đi cùng cô ra đến bãi đỗ xe, Tần Gia Mộc cứ cách ba bước lại quay sang nhìn người bên cạnh mình, anh muốn hỏi “Người mà đêm qua cô nhắc đến là ai? Người tên A Viễn đó có mối quan hệ như thế nào?” nhưng rốt cuộc lời đến miệng bỗng dưng biến thành gọi tên cô:
“Nhược Hàm!”
Cô quay sang nhìn anh, “Sao vậy?”
Tần Gia Mộc ngập ngừng một hồi mới thành câu: “Cô muốn ăn gì để tôi còn biết đường chở cô đi.”
Nhược Hàm thong thả đáp: “Ăn gì cũng được, tôi không có kén ăn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...