Hào Quang Mặt Trời

Thề thốt một hồi còn sợ Bạch Nhãn không tin, Đăng Dương vội nói tiếp

“A đúng rồi, đại ca cứ lấy thanh trường kiếm bên hông ta ra mà xem, nó cũng là một thanh Địa Nguyên Binh mà ta lấy ra từ chỗ cất giấu đấy!”

Bạch Nhãn nghe thế thì liền hừ lạnh một tiếng khinh thường, bàn chân ra sức đè nặng lồng ngực Đăng Dương khiến cho hắn hít thở không thông, sau đó nhanh chóng đoạt lấy trường kiếm Bình Minh từ thắt lưng Đăng Dương.

Cầm thanh trường kiếm hắc sắc trên tay, Bạch Nhãn còn chưa cảm nhận được điều gì đặc biệt nhưng ngay khi hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, dù chỉ là một chút nhưng hai mắt hắn liền rực sáng.

“Đấu khí ba động, tự động hấp nạp? Đúng là một thanh Địa Nguyên Bịnh rồi” Bạch Nhãn kích động nói lớn, bàn tay lướt nhẹ lưỡi kiếm, yêu thích không thôi.

Đăng Dương nằm dưới chân Bạch Nhãn, lúc này thị lực cũng đã khôi phục lại bình thường, cảnh vật xung quanh đã rõ ràng trong ánh mắt, kể cả bộ dáng kích động cùng vui sướng của Bạch Nhãn đang chơi đùa Bình Minh trên tay.


Ngay tại thời khắc này, nét sợ hãi, run rẫy của một tên võ giả hèn kém, vô cùng sợ chết luôn luôn hiện hữu trên người mặt Đăng Dương bổng nhiên biến mất tăm, thay vào đó là sự bình tĩnh cũng như khí chất lạnh băng của một kẻ giết người thật sự.

Đăng Dương vẫn nằm dưới đất, khóe miệng dính máu kéo một nụ cười lạnh băng, nói “Sao? Chơi vui không?”

“Đương nhiên!” Bạch Nhãn bởi vì kích động nên vẫn không cảm nhận được sự biến hóa của Đăng Dương, tùy ý mở miệng đáp trả

“Vậy ngươi có thể trả nó lại cho ta không? Thanh kiếm đó là của ta, và ta tin chắc nó không hề muốn một kẻ ngu ngốc như ngươi chạm vào?”



Đến lúc này, nghe được tiếng nói chứa đầy ý tứ châm chọc của Đăng Dương, Bạch Nhãn mới rời mắt khói thanh trường kiếm hắc sắc, ánh mắt khó hiểu cùng lạnh lẽo nhìn xuống Đăng Dương đang nằm dưới chân

“Người mới vừa rồi là chửi ta ngu ngốc, muốn chết có phải hay không?”

Đăng Dương đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên “Xin lỗi, nhưng kẻ muốn chết chính là ngươi!”

Nụ cười vừa nở, một họng súng đen ngòm không biêt từ lúc nào đã chỉa thẳng vào người Bạch Nhãn. Rồi… Pằng… Pằng..., hai tiếng súng vang dội nối tiếp nhau vang vọng trong căn phòng dưới lòng đất, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt tại đây ngoại trừ Đăng Dương đột ngột giật mình.

Với hai viên đạn phân biệt bắn vào ngực và bụng, Bạch Nhãn mở to đôi mắt không thể tin nổi nhìn họng súng vẫn còn vươn khói trắng trên tay Đăng Dương, thân thể mất đi sức lực mà giật lùi ra sau mấy bước, cơ đau đớn như muốn xé rách cả cơ thể tàn phá tâm trí của hắn.

Bạch Nhãn vừa lùi lại, Đăng Dương liền bùng nổ sức lực toàn thân, ra sức bật người phóng ra khỏi đống tủ gỗ đổ nát, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Bạch Nhãn, song trảo vươn ra nắm lấy cả Bình Minh và cánh tay vô lực đang giữ nó, đưa lưỡi kiếm đến ngay cổ Bạch Nhãn, dứt khoát cắt qua một đường.


Lưỡi kiếm liếc qua, máu tươi liền chảy, Bạch Nhãn như cây đèn cạn dầu cuối cùng cũng tắt, cơ thể đổ ầm xuống đất chết đi nhưng ánh mắt vẫn trợn tròn không cam lòng.

Nếu hắn không tham lam, không ngu ngốc, có lẽ hắn đã sống và Đăng Dương lúc này chính là một cái xác không hồn. Thế nhưng thời gian trôi đi sẽ không bao giờ quay trở lại, hắn ngu ngốc thì hắn đánh mất tính mạng của mình, cũng không thể trách được ai.

Còn Đăng Dương, sau trận chiến như đi dạo một vòng quỷ môn quan lần này, hắn mặt dù đã may mắn chiến thắng nhưng cũng đã rút ra được một bài học rất lớn cho chính bản thân mình. Hắn có thủ đoạn nghịch thiên thì kẻ địch cũng có thể có, bởi vậy, không thể quá tự tin vào sức mạnh của mình trong khi chưa rõ khả năng của đối phương ra sao.

Thu lại trường kiếm hắc sắc, Đăng Dương bỏ ra 5 điểm tích lũy mua một Bình Sinh Lực Nhỏ uống vào rồi lần theo âm thanh chiến đấu không xa mà chạy đi, trong bốn tên võ giả truy đuổi chỉ có duy nhất một tên chạy theo hắn, điều đó cũng có nghĩa một mình Trọng Tuấn phải chống đỡ ba tên còn lại.

Mặc dù là có trường thương Địa Nguyên Binh trong tay nhưng ba đánh một, Trọng Tuấn không có khả năng chiến thắng.

Chạy được một đoạn, len lỏi qua hàng hàng tủ gỗ, Đăng Dương rốt cuộc cũng tìm thấy vị trí nơi Trọng Tuấn và ba tên còn lại đang đánh nhau.

Chỉ thấy ở chiến trường của bốn người lúc này đã tan hoang một mảng, khắp mặt đất đều là vô số mảnh vụng của tủ gỗ bể nát, trong đó còn có xác chết với vô số lỗ máu trên người của một tên võ giả thuộc tiểu đội Vương Tinh.


Trong khi đó, hai tên võ giả còn lại vẫn còn đang quần công với Trọng Tuấn và đúng như Đăng Dương đã lo lắng, tình trạng của Trọng Tuấn hiện nay đã vô cùng tồi tệ. Trên người và cả tay chân Trọng Tuấn đều trúng phải rất nhiều vết thương, máu chảy ra nhuộm đỏ cả võ phục cũng như từng giọt tí tách chảy xuống đất, từ từ từng chút một đọng thành một vũng máu dưới chân hắn.

Đặc biệt, hình như đôi chân của Trọng Tuấn đã bị thương rất nặng, chân trái đã không thể trụ vững nữa mà khuỵu một gối xuống mặt đất, chân phải thì cũng chằng chịt vết chém nhưng đỡ hơn một chút, vẫn có thể miễn cưỡng giữ cho cơ thể không hoàn toàn ngã quỵ.

Trọng Tuấn thương nặng, hai tên võ giả thuộc tiểu đội Vương Tinh cũng không khá hơn bao nhiêu, khắp người cũng có rất nhiều vết chém do trường thương của Trọng Tuấn để lại. Có điều bởi vì hai đấu một cho nên bọn chúng có thể sang bớt thương thế cho nhau, còn chưa đến mức cheo leo trên bờ vực sống chết như Trọng Tuấn.

Bởi vậy cho đến bây giờ, Trọng Tuấn đã gục ngã còn hai người bọn hắn vẫn có thể an ổn, vần vũ di chuyển trên đôi chân của mình, từng bước vắt kiệt sức lực của Trọng Tuấn.

Đối mặt với Địa Nguyên Binh, hai người bọn hắn không có cửa để trực diện ngạnh kháng nhưng chiến đấu tiêu hao, trước sau giáp công thì cho dù tạo nghệ thương thuật của Trọng Tuấn có cao đến đâu, binh khí có mạnh thế nào cũng chỉ có thể chấp nhận bị bào mòn đến chết.

Tuy nhiên đó là nói nếu như Đăng Dương không có tham gia vào trận chiến này, còn một khi hắn đã đến đây, mọi chuyện bắt buộc sẽ phải rẽ theo một hướng khác, một hướng vô cùng bất lợi nếu không muốn nói là thê thảm cho hai tên võ giả thuộc tiểu đội Vương Tinh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui