“Đăng Dương, mau khoanh tay chịu chết!”
Tại bậc thang đầu tiên đẫn lên kim tự tháp khổng lồ, Đăng Dương lúc này đang bị hàng trăm người vây quanh, đi cùng với đó là hàng trăm đầu thương, mũi kiếm sắc nhọn, lượng lờ đấu khí chỉ thẳng vào người, sát khí tỏa ra nồng nặc, làm vặn vẹo cả không trung.
Đăng Dương liếc mắt, xoay người, nhìn một vòng đám đông vây kín, và dù là đang trong tình thế một đấu một trăm, hắn không hề lo sợ và cũng chẳng vội vàng, một thái độ dửng dưng đến lạ, khiến cho kẻ địch vô cùng ngạc nhiên.
Kiếm vẫn đút trong vỏ, nụ cười vẫn nở trên môi, Đăng Dương phi thường tự nhiên tiêu sái, cất tiếng hỏi
“Trước khi chúng ta bắt đầu, có thể cho ta hỏi tại sao không?”
“Lý Khánh” Sau thoáng chốc im lặng, một kẻ có vẻ là thủ lĩnh của đám người tập kích, lạnh lùng trả lời.
Sau lưng hắn, vố số ánh mắt nhìn đến Đăng Dương thân cô thế cô, đơn bạc đứng giữa vòng vây trăm người, thể hiện đầy đủ mọi sắc thái biểu cảm, có cười cợt, có cảm thông, có tức giận, có khinh thường, có ghen tị, có kích động và cả sự hâm mộ.
Đúng vậy, giữa một đám người đang muốn đồ sát Đăng Dương, thế nhưng lại xuất hiện những cảm xúc thần kỳ như thế đó!
Và rồi dưới cái nhìn săm soi của bọn chúng, trong vòng vây tử thần không một lối thoát, Đăng Dương cứ thế bậc cười, một nụ cười vô cùng sảng khoái, tựa như vòng vây hàng trăm kẻ địch hung thần ác sát kia, đối với hắn cũng chẳng là gì.
“Ô, vậy là hiểu rồi, cũng chẳng trách, ha ha ha…”
Trong khi đó, ở phía bên ngoài vòng vây, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng tự tin của Đăng Dương, rất nhiều đệ tử Ngoại Môn khác, khi trông thấy đội hình trăm người khủng bố như vậy, mặc kệ mạnh yếu ra sao thì cũng đều ba chân bốn cẳng tìm cách tránh xa, vô hình chung tạo thành một khoảng không gian vô cùng thoáng đảng, chiếm trọn một góc đấu trường rộng lớn, đồng thời cũng thu hút sự chú mục của vô số người, đặc biệt là các vị Đường chủ, Trưởng lão và Chấp sự đang tập trung xem trận đại chiến.
Cười dài một hồi, Đăng Dương mới thanh tĩnh lại, thần thái bịnh lặng như nước, không thể nhìn ra tức sợ buồn vui, có phần nghiêm túc hỏi
“Thế… hắn cho các ngươi bao nhiêu?” ‘để đập bẹp ta tại vạch xuất phát?’
Tên thủ lĩnh thấy Đăng Dương cười như điên như dại, vốn đang định chuẩn bị phát lệnh tấn công, tranh thủ đánh nhanh dẹp gọn để tránh đêm dài lắm mộng. Bởi một kẻ có thể hành hạ Lý Khánh đến nổi người không ra người, ma không ra ma thì làm sao dễ xơi cho được.
Nghĩ trong đầu là vậy, ấy thế mà ngay khi nghe được Đăng Dương hỏi, hắn ta đã vội ra hiệu cho tất cả mọi người dừng lại, trầm giọng nói, trong thanh âm không khó để nhận ra mùi vị tham lam.
“Ngươi đây là đang muốn trả giá gấp đôi?”
“Không!” Đăng Dương hài hước cười nhạo “Ta chỉ là hỏi cho vui thôi, chứ cái đám tạp nham các ngươi, trong mắt ta chẳng là cái thá gì cả!”
Nói rồi, không để cho tên thủ lĩnh kịp thời phản ứng, Đăng Dương đã như một viên đạn pháo ‘đùng đùng’ xông lên, hai chân phát lực quá mạnh, khiến cho mặt đất nức vỡ tứ tung, từ đó có thể thấy, lực đạo được hắn truyền vào trong cú bật đà này là kinh khủng tới bực nào.
Thấy Đăng Dương lao đến nhưng lại chẳng hề cảm nhận được chút đấu khí nào tỏa ra từ người hắn, tên thủ lĩnh liền kinh thường cười lạnh, cao giọng quát
“Toàn đội phóng tiễn, bắn chết tên thu ngốc này cho ta”
Mệnh lệnh vừa ra, mưa tên cũng ập tới, chỉ nghe ‘VÚT… VÚT… VÚT… VÚT… VÚT’ hàng loạt âm thanh xé gió, nào là hỏa tiễn, băng tiễn, phong tiễn, quang tiễn, ám tiễn, mộc tiễn, thủy tiễn và thậm chí là cả gai nhọn, đá tảng, vô cùng vô tận, bao phủ đầy rời, xẹt qua không gian với tốc độc cực nhanh rồi trút thẳng xuống người Đăng Dương như mưa bom bão đạn.
Và rồi…
BÙM… BÙM… BÙM… BÙM… BÙM…
Những tiếng nổ đầy uy lực kéo dài không ngớt, mưa tên tàn bạo oanh phá cả một vùng, nhất lên từng trận mây mù kết hợp hỏa vân đủ màu sắc mỹ lệ, hoàn toàn che kín tầm mắt.
Thiết nghĩ, sau khi hừng chịu đòn tấn công mưa bom bão đạn mang sức hủy diệt khủng khiếp đến như vậy, Đăng Dương chắc hẳn là đã tan xương nát thịt và bị loại bỏ thẳng thừng vì Vòng Hộ Mệnh tự động kích hoạt.
Nhưng không, Đăng Dương không nghĩ như vậy, từ trong khói bụi, hắn lao ra như một chiến thần, toàn thân dính đầy bụi đất, trên tay là một tấm khiên chắn được ngưng tụ từ lôi điện màu tím, không ngừng giật sét ra không gian.
“Không thể nào!” Vô số kẻ không tin vào mắt mình khi nhìn thấy Đăng Dương toàn thân vẹn toàn lao ra
“Làm sao hắn có thể sống sót được? Đòn tấn công tổng lực vừa rồi là thừa sức mạnh để đập chết bất kỳ Võ Tướng nào mà!” Tên thủ lĩnh thậm chí còn ngạc nhiên đến nổi rớt mắt ra ngoài.
Tuy nhiên, Đăng Dương lại không hề có ý định để cho tên thủ lĩnh dễ dàng rớt mắt như thế, ít nhất là đến khi hắn bắt đầu phản kích.
Hắn phải hành hạ từng người, từng người một, để cho bọn chúng tự thân trải nghiệm, việc gây sự với hắn sẽ mang đến hậu quả đáng sợ đến mức nào.
Chỉ thấy, sau khi lao ra khỏi làn khói mù mịt, Đăng Dương không những không chậm lại mà còn cực tốc lao lên ầm ầm, mỗi bước chân hắn hạ xuống đều để lại trên mặt đất một cái hố to đùng, chứa đầy vết nứt, trong vô hình, tạo nên thanh thế không gì cản nổi, giáng một đòn áp lực cực nặng lên tinh thần chiến đấu của toàn bộ quân tập kích.
Thấy Đăng Dương lao đến càng lúc càng gần, cùng với cỗ áp lực khủng khiếp do hắn tạo ra, trái tim tên thủ lĩnh như treo trên cuốn họng, lắp ba lắp bắp ra lệnh cho đám đông đệ tử xung quanh
“Mau, còn đứng trơ ra đó nữa, mau cản hắn lại cho ta, mauuuuu…”
Nguy hiểm tới ngay trước mắt khiến tên thủ lĩnh gào thét điên cuồng, nhưng tất cả đã muộn.
Khoảng cách mấy chục mét, đối với tốc độ kinh người của Đăng Dương, chẳng qua chỉ dài vài giây.
Đăng Dương nâng khiên bằng tay trái, cả người nấp ở đằng sau, tựa như một quả đạn đại bác đầy uy lực, với tốc độ và động năng khổng lồ, trực diện tông thẳng vào tên thủ lĩnh.
Và… ĐÙNG…
Tên thủ lĩnh bị Đăng Dương húc bay hàng chục mét, máu miệng, máu mũi thay nhau phun trào, toàn thân xương cốt răn rắc vỡ vụng, mang theo lực đạo cực lớn, liên tiếp đụng ngã vô số thuộc hạ sau lưng, một đường thẳng tắp giúp Đăng Dương xuyên thủng vòng vây, bay thẳng ra ngoài, đồng thời cũng kích hoạt luôn Vòng Hộ Mệnh của hắn, trực tiếp loại hắn ra khỏi cuộc chơi.
Vòng vây trăm người khép kín, cứ đơn giản như thế mà bị phá vỡ, tạo thành một lối thoát không thể tuyệt vời hơn dành cho Đăng Dương.
Có điều, Đăng Dương thực sự đâu muốn thoát ra, khởi động còn chưa nóng người thì làm sao có thể rời đi cho được?
Thế là ngay tại vị trí mà tên thủ lĩnh đã từng đứng một giây trước đó, Đăng Dương bắt đầu cuộc đồ sát của mình, nhân lúc đám quân gần đó chưa kịp hồi thần từ cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi, chiếm lấy tiên cơ mà ra đòn quyết liệt.
Đăng Dương một tay vung khiên, đập ‘bôm bốp’ gãy nguyên răng một tên địch gần nhất, trong khi tay còn lại thì cực nhanh tóm lấy cổ một tên khác rồi thẳng thừng quăng mạnh vào trong đám người, lực đạo to lớn đến nổi, khiến cho kẻ kia sém chút nửa là đầu bay khỏi cổ, đồng thời cũng đem một lúc mười mấy người, quật ngã đầy đất, tiếng kêu la rên rĩ ‘ư a’ nhất thời vang lên không ngớt.
Chưa dừng ở đó, Đăng Dương lại tiếp tục xoay người đá chân, làm một cú móc hàm sau tuyệt đẹp, đá văng một lúc cả năm kẻ địch lên không trung, sau đó, hắn dùng tay túm đầu từng tên một rồi hung hăng đập mạnh xuống mặt đất, chiêu thức phải nói là tàn bạo đến mức rợn người, chớp mắt đã thành công trồng được bốn cây chuối sống.
Tất nhiên ngay sau đó, những Vòng Hộ Mệnh liền tự động kích hoạt, trước khi cả năm tên đệ tử kia chính thức tắt thở, thành công giữ lại cho bọn chúng một mạng.
“GIẾT HẮN!”
Thấy Đăng Dương ra tay ác độc như thế, số đệ tử tập kích còn lại cũng đã thanh tỉnh cả người, bắt đầu hú hét vung đao vung kiếm, từ khắp bốn phương tám hướng, lũ lượt nhào thẳng vào Đăng Dương.
“Chết đi, Nhân giai cao cấp võ kỹ - Liệt Hỏa Bá Vương Đao”
“Thằng khốn tàn bạo, Nhân giai cao cấp võ kỹ - Băng Kình Đại Đao Pháp”
Từ bên cánh trái, hai thanh đại đao, một băng một hỏa đồng thời chém tới, băng hỏa lưỡng trọng thiên, uy lực hợp kích chẳng phải chuyện đùa.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Lôi Động Bạo Kích”
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Điện Mang Phá Giáp”
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Toái Tâm Thương”
Tại cánh phải, ba thành trường thương phi thường lạnh lẽo trước sau đâm đến, trên mỗi thanh lại lóe lên quang mang đấu khí khác nhau, và hai trong số đó chính là lôi điện, mang trong mình sức xuyên thấu và bộc phát không thể xem thường.
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Kim Cương Kiếm Trảm”
“Nhân giai cao cấp võ kỹ - Phá Cốt Hoàng Kim Kiếm”
Từ sau lưng Đăng Dương, hai đường kiếm tỏa sáng rực rỡ ánh vàng của Kim hệ đấu khí, mang theo hơi thở sắc bén tuyệt luân, phân biệt nhắm vào đốt sống cổ và đốt sống lưng của Đăng Dương mà âm độc đâm tới.
Như thế còn chưa hết, ngay trước mặt Đăng Dương, khoảng năm sáu tên đệ tử đã lập thành một bức tường khiên cứng rắn, che chắn cho nhiều tên khác ở phía sau, những kẻ lúc này đang cố sức nín thở, căn phồng hai má như ếch ộp, sau đó thì há mồm phun ra hàng trăm, hàng ngàn cây phong châm sắc nhọn, trực diện bắn thẳng vào người Đăng Dương.
“NHÂN GIAI CAO CẤP TỔ HỢP VÕ KỸ - MƯA SAO BĂNG”
Tình thế lúc này nguy cấp cực độ!
Trước sau trái phải bốn bề thọ địch, sát chiêu kết liễu thì tựa như bão táp mưa xa mà ào ào kéo đến liên miên bất tận, hoàn toàn nhấn chìm Đăng Dương trong biển lửa ngập trời.
Duy chỉ có khoảng không trên đầu là còn thoáng đãng, chính là đường lui thích hợp nhất dành cho Đăng Dương lúc này.
Bất quá, nếu đã quyết tâm muốn giết Đăng Dương thì làm sao đám đệ tử kia lại có thể ngu ngốc đến nổi, để lộ ra một sơ hở lớn đến như vậy?
Thì ra, không phải là bọn chúng sơ xuất mà là cố tình chừa ra khoảng trống này, đúng y như kết hoạch ban đầu. Nhằm dụ cho Đăng Dương phóng thẳng lên trên không trung, vùng tử địa cực kỳ nguy hiểm đang chờ đợi hắn.
Chỉ thấy tại phía xa xa, nơi ngoài cùng của vòng vây trăm người, là một hàng dài cung thủ đang toàn lực kéo căn dây cung, đấu khí bộc phát, kiên nhẫn chờ đợi, một khi thấy Đăng Dương lọt vào tầm ngắm thì sẽ liên tiếp phóng tên, một lần và mãi mãi, tiễn đưa hắn lên thẳng thiên đường.
Đăng Dương há mồm phà ra bạch khí, nham hiểm cười
“Một đám cừu non!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...