Sau chiến thắng tuyệt đối trước cô gái dễ thương, lôi đài tiếp tục duy chuyển lên bậc thang thứ năm của kim tự tháp khổng lồ.
Trên võ đài rộng 640m, vòng quyết chiến thứ năm bắt đầu, số lượng võ giả còn sống sót là 16 người.
Bức tường ánh sáng hạ xuống và hai đối thủ chính thức gặp nhau.
Vù!
Không có một câu chào hỏi, ngay khi bức tường ánh sáng vừa biến mất, một mũi tên rực rỡ lôi điện đã phóng vút qua không gian, bắn thẳng về phía Đăng Dương.
“Tấn công phủ đầu? Không tồi… xem ra mình đã chính thức gặp được một chiến binh lão luyện rồi đây” Nhìn mũi lôi tiễn không ngừng phóng to trong ánh mắt với tốc độ cực nhanh, Đăng Dương không khỏi khen ngợi một tiếng.
Trong suy nghĩ của hắn, quyết đấu sinh tử là phải như thế này, không nhiều lời và cũng chẳng cần ba hoa, vừa gặp địch thủ thì phải ngay lập tức sử dụng yếu tố bất ngờ, đi trước một bước chiếm đoạt tiên cơ, không cần biết đối thủ mạnh yếu ra sao, chỉ cần giành được thế thượng phong, mọi chuyện diễn ra tiếp theo sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Việc này cũng tương tự như khi đánh trận vậy, kẻ nào hành quân đến trước trận địa, nhanh chóng chiếm giữ các yếu điểm quan trọng, vậy thì chưa cần chính diện giao tranh, bọn hắn đã nắm chắt 3 phần chiến thắng trong tay rồi.
Bất quá, khen thì khen, Đăng Dương tất nhiên sẽ không đứng im chịu đòn để cho tên kia đạt được mục đích, chỉ thấy ngay khi mũi tên lôi điện chỉ còn cách Đăng Dương chưa đầy năm mét, hắn đã động…
Thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, Đăng Dương để lại tại chỗ một đạo tàn ảnh ngưng thực như chân thân, đồng thời bộc phát tốc độ so với lôi tiễn còn nhanh hơn gấp hai lần, phóng vút về phía bên kia của lôi đài, xông thẳng đến kẻ địch của hắn, một lão già tóc hoa râm với thanh trường cung bạch sắc trên tay.
Vù… xoẹt!
Hai tiếng va chạm nho nhỏ cùng lúc vang lên trong không gian tĩnh mịch của lôi đài, ngoài ý muốn có chút vang dội.
Tiếng đầu tiên là âm thanh của mũi tên lôi điện đâm xuyên qua hư ảnh của Đăng Dương, xé tan nó ra thành trăm mảnh.
Tiếng thứ hai là âm thanh đao kiếm chém vào da thịt, kèm theo đó mà một dòng máu tươi vung vãi trên lôi đài xám đen.
Chỉ trong vòng thời gian một hơi thở ngắn ngủi, lão già tóc hoa râm đã đầu lìa khỏi cổ dưới lưỡi kiếm sắc lạnh của Đăng Dương, trên cái đầu lâu lăng lốc dưới mặt đất kia, gương mặt già nua của lão đến bầy giờ vẫn còn dáng vẻ âm lãnh và băng hàn, cái chết đến với lão quá nhanh và đột ngột, nhanh đến nổi lão còn không kịp thay đổi sắt mặt thì toàn bộ nhận thức đã đi vào hư vô.
Vẫy lưỡi kiếm sắc bén còn vươn một giọt máu tươi đỏ thắm, Đăng Dương cười nói
“AI, trận chiến này ta mất mấy giây nhỉ, 5 giây không?”
< Chính xác là 3 giây 52 thưa chủ nhân! >
< À mà chủ nhân này, cây cung màu trắng kia của lão cũng là một thanh Địa Nguyên Binh không tệ, có lẽ ngài nên thu giữ nó, trước khi nó bị võ chiến đài truyền tống ra ngoài cùng với cái xác của lão ta >
“Được!” Đăng Dương nghe vậy thì gật nhẹ đầu, nhanh tay cầm lên thanh trường cung Địa Nguyên Binh rơi vãi trên mặt đất, tinh thần khẽ động liền cất vào bên trong kho đồ hệ thống.
Chưa đến một giây sau đó, cái xác không đầu của lão già tóc hoa râm bổng dưng biến mất, chỉ để lại một vũng máu đỏ tươi tanh nồng trên mặt đất, minh chứng cho một mạng sống quý giá đã bị tước đoạt ngay tại nơi này.
Ầm ầm ầm
Lôi đài lại bắt đầu chuyển động đi lên, khoảng cách 30m vụt cái liền qua, bậc thang thứ sáu đã xuất hiện trước mắt Đăng Dương.
Sau một tiếng động va chạm vang dội, hai lôi đài rộng 640m đã kết hợp với nhau, tạo thành một đại lôi đài khổng lồ, rộng đến 1280m.
Cái kích thước khủng bố này, so với độ cao chỉ 240m của kim tự tháp thì còn lớn hơn đến năm lần, quả là một điều phi lý không cách nào hiểu nổi. Có lẽ, đây chính là sức mạnh thần kỳ của lực lượng Không Gian trong truyền thuyết.
Tuy nhiên, Đăng Dương lúc này đây cũng không có thời gian để ý đến chuyện lạ thường này, tất cả là vì, kẻ địch vừa mới xuất hiện sau bức tường ánh sáng, không ai khác chính là Ngọc Vũ Quang, cánh tay phải đắc lực nhất của Ngọc Cổ Thanh, phó thủ lĩnh của Phá Thiên Tông.
Ngọc Vũ Quang là một tên Võ Tướng trung cấp hàng thật giá thật, đồng thời, sức chiến đấu của hắn ta, so với Võ Tướng trung cấp bình thường thì còn cường đại hơn không chỉ một hai lần, thậm chí còn nhỉnh hơn cả hai người Lý Tiểu Kiều và Ngô Thừa Dực một chút.
Bởi vậy, dù cho còn chưa đạt đến tầng thứ ngự trị cảnh giới Võ Tướng như mấy người Nguyệt Yên Lan, thế nhưng Ngọc Vũ Quang vẫn là một địch thủ vô cùng đáng gờm mà Đăng Dương phải tận tình đối đãi, tuyệt nhiên không thể tùy ý buông thả như năm trận chiến trước đó.
Vòng quyết chiến thứ sáu bắt đầu, số lượng võ giả còn sống sót là 8 người.
“Chỉ là một tên Võ Sư cao cấp thôi à?”
Đứng từ đằng xa, ánh mắt Ngọc Vũ Quang nhìn đến Đăng Dương hiện rõ sự khinh miệt và coi rẽ, trầm giọng nói
“Tên kia, ngươi có thể tiến được đến vòng này thì cũng xem như may mắn lắm rồi, bây giờ thì chọn đi, muốn tự kết liễu hay là để ta ra tay?”
Kiêu ngạo và bá đạo, đó là những từ ngữ duy nhất có thể diễn tả câu nói này của Ngọc Vũ Quang, vừa mới gặp mặt, hắn đã mặc nhiên phán cho đối thủ cái chết, quả là một sự tự tin không hề nhẹ.
Chỉ là, sự tự tin này của hắn mà dùng trên người Đăng Dương, coi bộ không đáng tin cho lắm.
Nghe Ngọc Vũ Quang chưa gì hết đã lớn lối gáy to, Đăng Dương ngược lại không có bao nhiêu bất mãn, thậm chí, hắn còn nở nụ cười phi thường thân thiện trên môi.
“Ngươi đang tự đặt ra câu hỏi cho chính mình đấy à?”
Nương theo một tiếng cười khe khẽ có phần tà mị vang lên, Đăng Dương nhanh chóng vận chuyển tử lôi đấu khí trong người, tay trái gập lại thành trảo, chưởng mạnh vào không trung
“Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”
Xèn xẹt… ầm ầm, hàng loạt thanh âm sấm sét rền vang trong không gian, và rồi từ trong hư vô, một con Lôi Sư màu tím với cái sừng pha lên lấp lánh bổng xuất hiện trên không trung, và cùng với sự tồn tại của nó, cả không gian bị nhấn chìm trong khí tức hủy diệt khủng bố.
“Khí tức này… là địa giai cao cấp võ kỹ? Sao có thể… làm thế nào mà hắn… điên rồi…!!!”
Cảm nhận hơi thở huy diệt nồng nặc không ngừng phát ra từ người con sư tử màu tím khổng lồ, sắc mặt Ngọc Vũ Quang lập tức đại biến, ánh mắt co rụt lại thành đầu kim.
Thế nhưng, nói gì thì nói, bản thân hắn vẫn mà một trong những thiên tài hùng mạnh nhất Phá Thiên Tông, dù cho đột ngột gặp phải nguy hiểm, hắn cũng không hề hoảng loạn như bao võ giả tầm thường khác mà trái lại, uy hiếp càng lớn, trí óc hắn sẽ càng thêm tĩnh táo, bằng cách đó, hắn có thể đưa ra những phán đoán cũng như phản ứng chính xác nhất.
Không dám có một chút chậm trễ, Ngọc Vũ Quang liền lấy ra vũ khí của mình mà một cây rìu hai lưỡi màu đen, bên trên lưỡi rìu sắc lạnh, vô số đường lưu quang ẩn hiện tuần hoàn, đích thị là một thanh Địa Nguyên Binh vô cùng cường đại, không hề kém cạnh song kiếm Hoàng Hôn – Bình Minh của Đăng Dương một chút nào.
“Địa giai trung cấp võ kỹ - Hắc Ám Đấu Khải!”
Hắc Ám đấu khí trong người Ngọc Vũ Quang dâng lên như vũ bão, ùng ùng phá thể chui ra ngoài như từng đợt khỏi đen u ám, bao trùm lấy toàn bộ thân thể của hắn rồi nhanh chóng hóa thành một bộ giáp trụ màu đen, cồng kềnh và dày cộm, khiến cho hắn không khác nào một tên giáp sĩ hạng nặng trên chiến trường.
Bố trí xong phòng ngự, áp lực trong lòng Ngọc Vũ Quang mới tạm thời diệu đi một ít, sau đó, hắn lại hít sâu một hơi thanh khí, ánh mắt đằng sau mũ giáp hiện rõ sự quyết liệt, hai tay nâng lên thanh đại rìu hai lưỡi nay đã biến thành một cây hắc rìu tràn ngập quang mang hắc ám, nhắm vào Lôi Sư đang từ trên không bổ nhào xuống mà chém mạnh ra.
“Địa giai trung cấp võ kỹ - Ma Búa Phá Thương Khung!”
Dưới cú bổ dũng mãnh của Ngọc Vũ Quang, một vầng hào quang hình bán nguyệt màu đen như muốn nuốt trọn ánh sáng, lớn hơn tám mét liền phá không bay ra, trực tiếp va chạm với Lôi Sư ngay giữa không trung.
Đùng! Ngay tại thời khắc cả hai va chạm vào nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa như muốn xé tan màn nhĩ vang lên, lôi điện tử sắc và hắc ám quang mang bắn ra tứ phía, điên cuồng đập mạnh vào bốn bức tường năng lượng và cả sàn đá xám đen cứng rắn, nếu như nơi này không phải là Võ Chiến Đài do các bậc đại năng tạo nên, sợ rằng lúc này đây đã sớm biến thành một mảnh bình địa hoang tàn rồi.
Sau cú va chạm đầu tiên, Lôi Sư và vầng hào quang bán nguyệt màu đen vẫn tiếp tục giằng co trên không trung, tuy nhiên, với ưu thế về sức mạnh vượt trội hơn hẳn, Lôi Sư không nhanh không chậm, từng chút một đẩy lùi vầng hào quang bán nguyệt về phía sau.
Không đến 5 giây sau…
Crắc… crắc… crắc, những vết rạn nứt bắt đầu xuất hiện và lan tỏa nhanh như mạng nhện trên vầng hào quang bán nguyệt, cuối cùng ‘xoảng’ một tiếng, vỡ tung thành ngàn mảnh rồi tiêu biến vào hư không.
Phá nát vần hào quang bán nguyệt màu đen, khí tức hủy diệt trên người Lôi Sư cũng đã suy giảm ít nhiều, bất quá, uy thế của một môn Địa giai cao cấp võ kỹ vẫn trước sau như một, không hề suy chuyển, đập thẳng xuống Ngọc Vũ Quang đang đứng ngay dưới mặt đất.
Ầm… lại một tiếng thiên lôi oang động.
Ăn trọn một đòn cực mạnh vào người, giáp trụ của Ngọc Vũ Quang ngay lập tức chia năm xẻ bảy, mà hắn thì há mồn phun mạnh ra một ngụm tiên huyết đỏ tươi, sắc mặt trắng bệch một mảnh khó coi, làn da cứng rắn như sắt thép cũng bốc lên một mùi thịt cháy khét nhàn nhạt.
Mặc dù thê thảm là thế, nhưng kỳ lạ thay, hơi thở của hắn so với trước kia cũng không hề suy yếu hơn bao nhiêu, sinh lực vẫn vô cùng tràn trề, không có lấy một chút biểu hiện gì là sức cùng lực kiệt.
“Ngươi là thằng quái nào?” Ngọc Vũ Quang nâng lên đôi mắt nghi kị, hằn học nhìn thẳng vào Đăng Dương, trầm giọng hỏi lớn.
Lời nói của hắn giờ đây đã bớt vài phần kiêu ngạo tự tin, nhiều thêm một phần cảnh giác và coi trọng.
Mà theo câu hỏi được cất lên, Hắc Ám đấu khí một lần nữa từ trong người hắn ùng ùng kéo ra, nhanh chóng chữa trị những vùng khải giáp bị nứt vỡ trước đó, một lần nữa khôi phục lại hình dáng của một giáp sĩ hạng nặng.
Địa giai trung cấp võ kỹ - Hắc Ám Đấu Khải, phiên bản rút gọn của Thiên giai cao cấp võ kỹ - Thần Ma Chiến Khải, môn võ kỹ phòng ngự hùng mạnh bậc nhất Phá Thiên Tông.
Nói không ngoa chứ, chính là nhờ vào môn võ kỹ phòng ngự này, hắn mới có thể sóng sót sau một chiêu Lôi Thú vừa rồi của Đăng Dương. Nếu không thì hiện nay, hắn ít nhất cũng phải thụ thương nghiêm trọng, mạng sống dù không như chỉ mảnh treo chuông nhưng nhất định sẽ hao mòn đến sáu bảy thành, sức chiến đấu suy yếu đến cùng cực.
Đứng tại đằng xa, với sức mạnh của kỹ năng giám định, Đăng Dương tất nhiên cũng biết rõ tình trạng hiện giờ của Ngọc Vũ Quang, không khỏi cảm khái một tiếng, cất lời khen ngợi
“Oh, quả là không hổ danh xưng thiên tài của Phá Thiên Tông, một trong ba đại thế lực cự đầu vùng Đông Hoang. Hứng chịu cả một chiêu Địa giai cao cấp võ kỹ phi thường cường đại của ta vào người mà chỉ bị thương nhẹ đôi chút, ngươi cũng ghê thật đấy!”
“Thằng khốn, nói mau, ngươi là ai, thuộc thế lực nào?” Ngọc Vũ Quang thấy Đăng Dương không chịu trả lời câu hỏi của mình thì liền quát to
Nghe vậy, Đăng Dương khẽ cong lên khóe môi, cười nhạt nói
“Ngươi nóng thế để làm gì? Không lẽ nôn nóng đi chết sao?”
“Ha ha, nếu đúng như vậy thật thì ta sẽ vô cùng vui lòng thành toàn cho nguyện vọng nhỏ bé của ngươi, lại tiếp một chiêu của ta, Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú!”
Dứt lời, Đăng Dương lạnh lùng vung tay ra, bắn lên không trung hàng trăm tia lôi điện tử sắc
Ầm… Gào!
Một lần nữa, Lôi Sư một sừng màu tím lại xuất hiện, nó ngửa cổ lên trời gầm lớn một tiếng kinh tâm, bốn cái chân tráng kiện đập mạnh trên không trung như chạy dưới đất bằng, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa, lao thẳng xuống Ngọc Vũ Quang.
“Thứ súc sinh, đừng hòng chạm vào người ta một lần nữa!”
Nhìn Lôi Sư ầm ầm lao xuống, dù ánh mắt vẫn ngập tràn kiên kỵ, thần thái của Ngọc Vũ Quang lại không chút sợ hãi mà hừ lạnh một tiếng.
Tiếp đó, thân ảnh như một giáp sĩ nặng nề của hắn bất ngờ di động với một tốc độ cực nhanh, chưa đến một giây thời gian thì đã lao ra ba bốn chục mét, an toàn thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của Lôi Thú.
Qua một lần trực diện đối cứng đầu tiên, với trí óc của một thiên tài được tông môn công nhận, Ngọc Vũ Quang đã hoàn toàn phân tích thành công Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú của Đăng Dương.
Theo tính toán của hắn, môn võ kỳ sư tử sấm sét này, mặc dù có uy lực và sức bộc phá cực mạnh nhưng vùng ảnh hưởng lại vô cùng hạn hẹp, nếu như lấy hắn làm trung tâm thì bán kính oanh tạc cũng chỉ đạt đến mười mét mà thôi, nói cho dễ hiểu thì chính là một môn võ kỹ công kích đơn mục tiêu.
Do đó, chỉ cần hắn chạy đủ nhanh thì dù là một hay mười con Lôi Sư cũng chẳng hề quan trọng, không đụng được vào người hắn thì đừng mơ thương tổn được hắn.
‘Thiên hạ võ công - duy nhanh bất phá’ câu nói này, từ xưa đến nay không bao giờ sai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...