Rời khỏi Đại Lao, Đăng Dương dựa theo con đường đã cẩn thận vạch ra từ trước mà dẫn theo Hắc Phong Tuyệt Sát, xuyên qua Lôi gia trong âm thầm, lặng lẽ tiến vào khu vực Nội Đường Viện, tiếp cận Lôi Gia Đường.
Tại một trong những vị trí mai phục kín đáo ở hướng bắc của Lôi Gia Đường, Đăng Dương cần thận giải thích cho Hắc Phong Tuyệt Sát về kết hoạch của mình.
“Toàn bộ kết hoạch của ta là như thế đó, Hắc cô nương cảm thấy như thế nào?”
Nghe rõ từ đầu đến cuối kế hoạch của Đăng Dương, đáy mắt Hắc Phong Tuyệt Sát không nhịn được hiện rõ sự kinh ngạc. Nhất là khi hắn nói đến loại độc dược Mộng Hồng Trần bá đạo kia, thứ thuốc của thể hạ gục ngay cả Võ Tướng sơ cấp đâu phải là thứ cứ muốn là có. Xem ra vì lập nên kết hoạch ám sát này, Đăng Dương cũng đã bỏ ra không ít tinh lực đi.
Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ gật cằm nhỏ, bình tĩnh nói “Kế hoạch rất tốt, có đầu, có đuôi, cực kỳ tròn vẹn, ta hoàn toàn không có ý kiến gì”
“Vậy thì chúng ta bắt đầu hành động luôn chứ, tránh cho Lôi gia phát hiện điều bất thường ở Đai Lao?” Đăng Dương cười nói
“Ừ! Muốn ta làm gì, ngươi cứ nói ra là được.” Hắc Phong Tuyệt Sát tiếp tục gật đầu
Nghe vậy, Đăng Dương thoáng yên tâm trong lòng, sau đó hắn lấy ra một bình sứ nhỏ chứa đựng giải dược của Mộng Hồng Trần, mở mắp trúc ra hai viên, một viên tự thân nuốt vào, một viên thì đưa đến trước mặt Hắc Phong Tuyệt Sát
“Đây là giải dược Mộng Hồng Trần, nàng uống vào rồi chúng ta bắt đầu hành động!”
Lần này Hắc Phong Tuyệt Sát cũng không dị nghị gì nữa, liền nhận lấy viên giải dược mà nhanh chóng nuốt xuống.
Cả hai đã nuốt xong giải dược, Đăng Dương khẽ cảm nhận hướng gió di chuyển rồi thay đổi vị trí mai phục cho thích hợp.
Nửa phút sau, Đăng Dương cùng Hắc Phong Tuyệt Sát đã đổi đến một vị trí khác nằm đầu hướng gió.
“Bắt đầu!” Sau khi cảm thấy đã không còn gì sai sót nữa, Đăng Dương khẽ quát, lấy ra bình sức chứa Mộng Hồng Trần mà ra sức ném mạnh về phía đại môn của Lôi Gia Đường, vị trí ngay chính giữa đám hộ vệ cũng như võ giả đang canh gác.
Xoảng một tiếng, bình sứ đập xuống mặt đá cứng mà vỡ ra tan tành, tức thời giải phóng đại lượng độc khí Mộng Hồng Trần, tựa như một làn sương không màu lan toản khắp bốn phương tám hướng, bao phủ tất cả số hộ vệ vào bên trong.
Hơn nữa, theo từng cơn gió đêm lạnh giá vù vù thổi qua, không ít độc khí đã len lỏi qua khe cửa hẹp, thẩm thấu vào bên trong Lôi Gia Đường, nơi mà Lôi Các đang an ổn bế quan đột phá Võ Tướng.
“Cái gì t…”
Bình sứ bổng nhiên vỡ tung tất nhiên kéo đến sự chú ý của đám hộ vệ cùng võ giả Lôi gia, nhưng đến giây tiếp theo, tất cả bọn hắn đều đồng loạt nối đuôi nhau ngã lăn ra đất, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Ngay lúc đó, từ một tán cây gần đó, Đăng Dương cùng Hắc Phong Tuyệt Sát liền hóa thành hai bóng đen bắn ra với tốc độ cực cao, lao thẳng đến đại môn của Lôi Gia Đường.
Trên đường phong đi, cứ hễ là lướt qua một tên hộ vệ hoặc võ giả của Lôi gia là Đăng Dương liền lạnh lùng vung Bình Minh kiếm điểm tới, nhanh gọn đâm thủng đầu, kết liễu tính mạng của bọn chúng.
Bên cạnh Đăng Dương, Hắc Phong Tuyệt Sát ra tay còn ác liệt hơn, nàng không động tay nhưng từ cơ thể nàng, đấu khí xanh lục nào ạt tuông ra, hóa thành đại lượng phong điểu ào ạt bay đi, vươn đôi cánh sắc lạnh của bọn chúng, cắt đứt yết hầu của tất cả những tên hộ vệ cũng như võ giả còn lại.
Đợi cho đến khi hai người Đăng Dương đứng trước đại môn của Lôi Gia Đường, tất cả hộ vệ cùng võ giả canh gác ở nơi đây, toàn bộ đã chết sạch trong sự im lặng tuyệt đối.
Hai người thoáng nhìn thẳng vào mắt nhau, sau đó gật đầu.
Đăng Dượng vận lực xuống chân, một cước uy lực liền đạp tung đại môn Lôi Gia Đường rồi cả hai đồng thời phóng vào trong.
Chỉ thấy, lúc này Lôi Các đang ngồi ngay ngắn trên chiếc giường to lớn, hô hấp đều đặng mà thở ra hít vào tựa như một lão tăng nhập định, hoàn toàn không có chút biểu hiện gì là phát hiện Đăng Dương cùng Hắc Phong Tuyệt Sát vừa mới cường ngạnh phá cửa xông vào phòng.
Điều này chứng tỏ, Lôi Các cũng không tránh khỏi uy lực của Mộng Hồng Trần mà lâm vào hôn mê.
Biết rằng Lôi Các giờ đây không còn sức lực phản khán, Hắc Phong Tuyệt Sát liền đạp nhẹ mặt đất mà cực tốc lao tới, bàn tay ngọc ngà được bao bọc bên trong phong trảo sắc lạnh vươn ra, nhắm đầu Lôi Các mà bổ xuống, kéo lên từng tiếng kình phong rít lên âm thanh bén nhọn trên không trung.
Một trảo này nếu mà đập trúng, đầu Lôi Các chắc chắn sẽ chia làm mấy mảnh, nát như tương cà.
Bất quá, tại lúc phong trảo chủ còn cách đầu Lôi Các chưa đến 1 m, đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn ta bất ngờ mở ra, trong ánh mắt lóe lên sát khí dữ dội.
“Giỏi cho một con ma nữ và một tên phản đồ, thế nhưng lại dám đảnh chủ í ám sát bổn gia chủ, thật sự muốn chết!”
Lôi Các lạnh lẽo quát lớn, đồng thời cũng từ trên giường bật dậy, song quyền tuông ra từng tia lôi điện thô to như độc xà, mạng mẽ đánh thẳng vào trảo ấn của Hắc Phong Tuyệt Sát.
Giáng Lôi Thương Sơn Quyền!
Chỉ nghe ‘Bùm’ một tiếng vang dội, kình phong càn quét bốn phía, phá nát hầu như toàn bộ đồ đạt trong căn phòng, thậm chí còn thổi bay hàng loạt cửa sổ.
Sau va chạm, Hắc Phong Tuyệt Sát khẽ rên một tiếng mà bay ngược ra sau, chật vật thối lui mười mấy bước mới có thể miễn cưỡng dừng lại, trong khi đó, Lôi Các dù là bị động phòng thủ nhưng cũng chỉ lùi ra ba bước mà thôi.
Ngay khi Hắc Phong Tuyệt Sát bị đánh lui, Đăng Dương liền chân đạp lôi điện xông lên, hai loại võ kỹ phòng thủ là Ngạnh Lôi cùng Lôi Bì Giáp đồng loạt triển khai, chớp mắt gia tăng lực phòng ngự của Đăng Dương lên một mảng lớn.
Trong lúc lao lên, Đăng Dương cũng đã rút Bạch Tuyết Kiếm từ sau lưng ra, Lôi Đạo Công trong cơ thể ầm ầm vận chuyển, điên cuồng trút Lôi hệ đấu đấu khí vào bên trong lưỡi kiếm to lớn, toàn lực bổ ra một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...