Rơi vào đường cùng, biết là không tài nào để cả hai toàn thân thoát ra, Cuồng Chí liền cắng răng nói khẽ với An Bình ngay bên cạnh “Ngươi lập tức chạy mau, nơi đây ta sẽ một mình chống đỡ!”
“Được! Trận chiến về sau chúng ta sẽ lo” Nghe Cuồng Chí nói vậy, An Bình ngược lại cũng không ngu ngốc nói cái gì cùng nhau đối mặt, lập tức gật đầu đáp ứng rồi nhanh chân chạy đi.
Bởi vì hắn biết rõ, nếu như hắn lựa chọn ở lại sóng vai cùng Cuồng Chí, hai người bọn hắn có thể sẽ vượt qua được một kiếp này, thế nhưng cả hai đều bị trong thương chính là điều không thể tránh khỏi. Nếu như vậy, thì thà rằng để Cuồng Chí một mình bị loại còn hắn vẫn có thể bảo lưu được chiến lực ở mức cao nhất, như thế sẽ có lợi hơn nhiều.
An Bình vừa rời đi, Cuồng Chí tất nhiền là không thể một mình hứng chịu hai đại sát chiêu mạnh mẽ nhất của bọn Lôi Vũ, dù rằng hắn đã sử dụng võ kỹ cũng như thủ đoạn phòng ngự mạnh nhất của mình, vẫn là bị hạ gục trong chớp mắt, cơ thể to lớn vô lực ngã quỵ xuống đất, toàn thân đầy máu mà lâm vào hôn mê.
Có điều luật lệ của lôi đài là không được hạ sát thủ cho nên Cuồng Chí chắn chắn là không chết được.
Dưới sự vây công của hai người Lôi Vũ, Cuồng Chí chính thức bị loại khỏi vòng chiến, như thế thế trận của hai bên một lần nữa đã khôi phục cân bằng và đây chính là kết quả mà Đăng Dương hài lòng nhất.
Để đạt được mục đích của mình, hắn sẽ giúp cho Lôi Bân chiến thắng nhưng thắng ở đây chắc chắn phải là thắng thảm.
Chứa chấp một con rắn độc như Đăng Dương trong đội hình của mình, Lôi Bân muốn chiến thắng một cách dễ dàng chính là người si nói mộng.
Trận chiến lúc này đã chính thức quay trở lại vạch xuất phát, bốn đấu bốn và Lôi Bân đã hoàn toàn đánh mất tất cả lợi thế của mình.
“Ha ha, em họ, để ngươi phải thât vọng rồi, trận chiến này, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ là ta!” Lôi Vũ giẫm lên người Cuồng Chí mà bước về phía trước, đường đao lập lòe lôi điện chỉ xuống mặt đất, khí thế hừng hực bốc lên, cao ngạo mà cất lời
Lôi Bân nghe vậy, vầng trán thoáng chốc nhăn lại nhưng sau đó lại nới lỏng ra, cười lạnh không thôi “Kẻ chiến thắng cuối cùng, nực cười, xem ra sự tự tin của ngươi đã vượt quá xa so với khả năng của mình rồi, với cương vị là thiếu tộc trưởng, ta phải giúp ngươi chặt đứt nó mới được, kẻo không, ngươi lại bị nó làm cho mất mạng thì quá đáng tiếc.”
“Buồn cười, Lôi Bân, ngươi đây là đang nói chính mình sao?” Lôi Vũ không chịu thua kém mà sắc bén đáp trả
“Ha ha. Đúng là thể loại ngu lâu dốt bền, đến cả tiếng người cũng không hiểu được. Những thể loại như này, thì phải đánh một trận ra trò mới mong khôn hơn được chút ít”
Lôi Bân nhết môi cười to đầy châm chọc, sau đó toàn thân liền vang lên hàng loạt tiếng ì ùng của sấm sét bạo nổ, lôi hệ đấu khí trong cơ thể được hắn đẩy lên đến đỉnh điểm rồi mạnh mẽ bộc phá ra ngoài theo song quyền của hắn.
“Ngôi vị thiếu tộc trưởng phải là của ta, thể loại ngu dốt như ngươi không xứng đáng để ngồi lên nó. Mãnh Thú Trường Lôi Quyền!”
Một quyền xuất ra tựa như có thiếng thú rống ẩn giấu bên trong, khí thế mười phần bạo ngược, uy mãnh tuyệt luân.
“Mẹ nó, rốt cuộc cũng chỉ được cái miệng lưỡi bén nhọn như đám đàn bà, lôi quyền của ngươi mà ngon à, xem Xuyên Tâm Lôi của ta đây!”
Lôi Vũ hét lớn, lôi hệ đấu khí trong cơ thể cũng dược hắn thúc đẩy đến mức độ cao nhất, từng tia lôi điện thô to như đại xà phóng ra khỏi bàn tay rồi bao phủ toàn bộ bề mặt thanh đường đao, hoàn toàn biến nó thành một thanh lôi đao sáng chói, dốc toàn lực mà chém mạnh vào lôi quyền của Lôi Vũ.
Trong chớp mắt, đao quyền đụng nhau rồi nổ ‘bùm’ một cái cực kỳ vang dội, lôi điện bắn ra đầy trời, mà lôi đài dưới chân được xây bằng đá núi cũng không chịu được hai chiêu trùng kích mà mắt đầu rạn rứt.
Chứng kiến tràng cảnh chiến đấu phi thường cuồng bạo trên lôi đài giữa hai vị thiếu gia, cả trăm tộc nhân trên khán đài liền nhất lên một hồi hò reo kinh thiên động địa, tựa như chính bản thân bọn hắn đang gia nhập cuộc chiến mà vô cùng phần khích. Trận chiến này, mặc kệ là ai giành được chiến thắng thì với những gì mà hai người Lôi Bân và Lôi Vũ vừa thể hiện tại đây, trong mắt tất cả tộc nhân Lôi gia, cả hai đều cực kỳ xứng đáng với ngôi vị thiếu tộc trưởng.
Trên lôi đài, sau một hồi va chạm mạnh mẽ, Lôi Bân và Lôi Vũ đều đồng loạt bắn ra phía sau, trên khóe miệng mỗi người đều phun ra một tia máu đỏ tươi vô cùng bắt mắt. Chiêu đầu tiên chính là ngang sức ngang tài, không phân thắng bại.
“Không ngờ một đứa ngu dốt như ngươi mà cũng đột phá đến Võ Giả trung cấp đấy, thật khiến ta không thể nào ngờ tới” Lôi Bân đưa tay quẹt đi vết máu trên khóe môi, thoáng nghỉ ngơi một chút liền quát lớn lao lên, song quyền lóe lên từng tia lôi điện bạo ngược mà tiếp tục oanh kích đến Lôi Vũ
“Không ngờ? Ha ha, Lôi Bân, ngươi tưởng rằng chỉ mình ngươi có được Võ Khí Đan cao cấp hả? Ngươi cũng quá xem thưởng Lôi Vũ ta đấy!” Lôi Vũ gằng giọng cười lạnh, đường đao trên tay cũng bốc lên từng tia lôi điện, biến ảo khôn lường mà trùng trùng đáp trả Lôi Bân.
Nhất thời, cả ai liền lao vào nhau mà triền đấu qua lại, quyền đao đối chọi ngay gắt, hoàn toàn không có chút nhân từ mà công kích thẳng vào tất cả các bộ vị yếu hại của đối phương, mỗi chiêu mỗi thức đều là sát chiêu đòi mạng, sát khí lan tràn.
Mà tại đằng xa, Đăng Dương đang ngang tài giao đấu với tên võ giả sử dụng hỏa hệ đấu khí thuộc tiểu đội Lôi Vũ, thấy thế liền cười thầm không thôi.
‘Đúng thế, đánh, cứ đánh đi, đánh mạnh vào, bộc lộ tất cả sức mạnh của các ngươi đi. Ha ha ha, vì ngôi vị thiếu tộc trưởng, vì tương lai hoang tàn của các ngươi, hãy đánh đến người chết ta sống đi nào!’
------*-*------
Hôm qua bận, nên không có chương, mấy ông thông cảm tý nhé! >!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...