“Thì ra là người mình, tuy nhiên có chút không quen thuộc lắm, huynh đệ, ngươi tên gì?” tên đội trưởng cười hỏi
“Ta là Đăng Dương, vừa mới gia nhập Lôi gia từ hôm qua, gặp qua mấy vị đại ca, sau này mong được chiếu cố nhiều hơn” Đăng Dương thành thật nói
Tên đội trưởng nghe vậy thì khẽ gật đầu
“Chiếu cố thì để sau hẵn nói, hiện giờ có việc quan trọng hơn mà chúng ta cần phải làm đây. Người của Lôi gia vừa phát tín hiệu cầu cứu ở hướng đông, tên Bóng Ma kia lại ra tay nữa rồi! Đăng Dương, ngươi cũng đi cùng chúng ta luôn.”
Dứt lời, tên đội trưởng liền dẫn đầu lao đi, theo sau là bốn tên võ giả còn lại, mà Đăng Dương tất nhiên cũng lập tức bám theo ở cuối cùng, cả sáu người cứ thế hướng vị trí bắn lên pháo sáng ở phía đông trấn Lạc Ngôn là tức tốc lao đi.
Cả đội chạy trên đường lớn được một lúc, nhằm rút ngắn thời gian di chuyển, tên đội trưởng dẫn đầu rẽ vào bên trong một ngõ nhỏ, dùng đường tắt mà chạy.
Bất quá hắn ta lại không biết, kể từ lúc đổi hướng chạy vào trong con hẻm nhỏ này, cũng là lúc hắn tự tay ký tên mình vào cuốn sổ của tử thần.
Đi cuối đội hình, Đăng Dương âm thầm rút ra khẩu FN Five-seven rồi nhẹ nhàn lắp nòng giảm thanh mà hắn đã mua sẵn từ trước.
Xoay tròn vài vòng, nòng giảm thanh đã được lắp đúng vị trí, sau đó, Đăng Dương bắt đầu tăng nhanh cước bộ tiếp cận sát sau lưng tên võ giả chạy gần hắn nhất, nòng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu tên võ giả và rồi lạnh lùng siết cò.
Chịch… một âm thanh nho nhỏ tựa như nắm đấm đánh vào bao cát vang lên. Đầu của tên võ giả lập tức bị xuyên thủng, chết trong nháy mắt, mà cơ thể hắn sau khi mất đi ý thức cũng liền té nhào xuống đất theo quán tính.
Có điều, Đăng Dương đã kịp thời nắm lấy cổ áo của tên võ giả ngăn không cho hắn gây ra động tĩnh quá lớn rồi cẩn thận thả nhẹ xuống đất. Sau đó, Đăng Dương lại tiếp tục thi triển thân pháp Đạp Lôi đuổi theo bốn tên võ giả còn lại.
Chịch… âm thanh của tử thần lần nữa vang lên và lại có thêm một tên võ giả Lôi gia ngã xuống trong yên lặng.
Rồi! Chịch… Chịch…. Đăng Dương liên tiếp siết cò, tưng viên đạn mang theo uy lực tuyệt đối rời khỏi nòng súng giá băng, tiếp tục đục thủng đầu của hai tên võ giả khác.
Trong con hẻm u ám và nhỏ hẹp, cứ thế, từng người, từng người một ngã xuống dưới họng súng không chút nhân từ của Đăng Dương.
Đợi đến khi tên đội trưởng tiểu đội võ giả luôn luôn dẫn đầu, bần thần phát hiện tra có điều không đúng như những tiêng bước chân lạch bạch của đồng đội dường như đã hoàn toàn biết mất, và hắn cũng đã không còn cảm nhận được sự hiện diện của bọn họ ở sau lưng. Một cảm giác phi thường tồi tệ bổng chốc xuất hiện rồi chiếm trọn tâm trí hắn.
Ôm mối nghi hoặc to lớn trong lòng, tên đội trưởng liền giật mình quay người nhìn lại thì kinh ngạc nhận ra, trong con hẻm nhỏ hẹp và tăm tối này, chỉ còn lại hai người mà thôi, bản thân hắn và Đăng Dương.
“Tiểu Dương, sao chỉ còn ta và ngươi, mọi người đâu hết rồi!” tên đội trưởng lớn tiếng hỏi, thần thái có chút u mê
Nghe tên đội trưởng hỏi, lại nhìn ánh mắt mù mịt cùng khó hiểu của hắn, Đăng Dương nhết môi, cười khẽ nói
“Mọi người đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại mình ngươi thôi, giúp ta gửi lời tạm biệc đến bọn hắn nhé!”
Đăng Dương vừa nói, khẩu FN Five-seven đã đột ngột đưa lên với tốc dộ cực nhanh, dí sát vào trán tên đội trưởng và rồi ‘Chịch’.
Tên đội trưởng vẫn ôm bộ mặt ngơ ngác đó nhưng trên trán lúc này đã có thêm một lỗ máu xuyên thủng hộp xọ, cơ thể đổ ầm xuống đất, chết không nhắm mắt, hoặc là nói hắn chưa từng có đủ thời gian để nhắm mắt lại.
Thổi nhẹ nòng súng còn vươn khói trắng, Đăng Dương hài lòng cười khẽ “Nòng giảm thanh đúng đồ tốt, giết người cũng không gây ra bất cứ tiếng động nào, thật không khác gì nụ hôn của tử thần, chạm nhẹ một cái liền đem đến cái chết trong im lặng”
Cảm khái một tiếng, Đăng Dương thu lại súng lục vào thắt lưng rồi sử dụng ý niệm, thu luôn xác chết của tên đội trưởng vào kho đồ hệ thống.
Đêm hôm nay, Đăng Dương đã có thể giết người trong im lặng, cho nên hắn cũng không cần sợ hãi bị người khác phát hiện ra mà phải lập tức bỏ đi như trước. Ngược lại, hắn có rất nhiều thời gian để thu dọn chiến trường, cướp lấy một số chiến lợi phẩm cũng như xóa bỏ dấu vết của mình.
Cứ thế, Đăng Dương chạy ngược lại trong con hẻm nhỏ, thu thập toàn bộ bốn cái xác còn lại rồi đem tất cả dồn lại tại một vị trí. Sau đó, hắn bắt đầu lục soát năm cơ thể lạnh băng của tiểu đội võ giả Lôi gia, lấy được vài nghìn vina cùng với một số thứ tạp nham không chút giá trị.
Vứt hết mấy thứ tạm nham cùng với quần áo, gia huy, lệnh bài mang kí hiệu Lôi gia của năm tên vỏ giả vào trong thùng rác gần đó, Đăng Dương một lần nữa thu năm cái xác vào lại bên trong túi đồi hệ thống rồi rời khỏi con hẻm.
Sau đó, hắn tìm một con mương thoát nước vừa sâu lại ít người qua lại mà ném thẳng năm cái xác xuống dưới, phi tang hoàn toàn thi thể của cả tiểu đội võ giả Lôi gia.
Hoàn thành xong tất cả mọi việc, Đăng Dương nhẽ nhết môi cười, vui vẻ huýt sáo hướng về quán trọ Ngụy Trung Đường của mình mà lững thững bước đi.
Đêm hôm nay, mục tiêu trả thù Lôi gia của hắn lại bước thêm một bước lớn nữa, đã cách vạch đích đã không còn bao xa.
Về lại quán trọ, Đăng Dương gọi một bát mì trứng, vui vẻ mà ăn mừng chiến tích vừa qua. Sau đó, hắn lên phòng, khẽ tẩy rữa mùi máu tanh trên cơ thể một chút rồi bắt đầu chăm chỉ tu luyện Lôi Đạo Công.
-----------*-*-----------
Sáng hôm sau, khi bầu trời vừa mới hửng đông, Đăng Dương từ trong lu luyện tỉnh lại, mí mắt mở ra để lộ đôi con ngươi như hai viên bảo thạch sáng ngời.
Cánh môi mỏng manh hơi nhết lên, hắn cười đến vô cùng đen tối “Cuộc chiến lôi đài giành ngôi vị thiếu tộc trưởng Lôi gia, sáng hôm nay sẽ chính thức bắt đầu, mình có nên khuấy động trận đấu này một chút không nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...