Nhanh sang phòng bếp, tìm vải ướt bịt kín miệng mũi lại.”
Phạm Đại chắn trước mọi người quát, tiện
tay gạt mấy mũi tên bắn vào từ cửa sổ. Những mũi tên cháy rừng rực này
tuy rằng rơi trên mặt đất không gây ra hỏa hoạn, nhưng không có cách nào ngăn được những mũi tên lửa khác đang bắn chi chít lên tường, nóc nhà
và những phòng bên.
Ngôi nhà này vốn dĩ phần lớn đều kết cấu
từ gỗ, lại đã khá cũ kỹ, những mũi tên tẩm dầu trẩu* cháy rực vừa găm
vào, thế lửa lập tức lan tràn, cháy rừng rực đỏ cả phòng.
Tiểu Ngư cảm thấy tim mình đập mạnh liên
hồi, thân thể cũng tự ý thức được kéo tay Phạm Bạch Thái, thuận tay rút
ra hai cái áo cúi mình chạy vào phòng bếp, La Đản cũng gấp gáp kéo Không Sắc chạy sát theo phía sau.
Cố sức xé rách áo, nhanh chóng nhúng vào
vại nước cho ướt, Tiểu Ngư trước tiên dùng bàn tay run rẩy mà vững vàng
của mình giúp Phạm Bạch Thái đang sợ hãi nhưng không rên một tiếng bịt
kín miệng mũi lại, rồi mới bịt lại cho mình, bên cạnh La Đản cũng nhanh
chóng bảo vệ tốt cho mình và cả Không Sắc lúc này đã sợ đến mức răng va
vào nhau lập cập.
“Đại ca, sao bây giờ? Chúng ta tìm một hướng xông ra ngoài hay để ta bắt tên khốn kia lại đây trước?”
Tình hình thế này, phòng thủ trước sau
đều không còn sử dụng được, hai anh em nhà họ Phạm trước tạm canh giữ
bên cạnh ba đứa trẻ.
“Bọn chúng người đông thế mạnh, chúng ta
không thể cứng đối cứng, thế này đi, Tiểu Ngư mang theo Đông Đông, Đản
Nhi mang theo tiểu sư phụ Không Sắc, đệ đi phía trước mở đường, ta chặn
phía sau, trước hết nghĩ cách thoát ra rồi nói sau.” Trong lúc khẩn cấp, Phạm Thông không còn sự cổ hủ và nhũn nhặn thường ngày đâu nữa, đưa cho Phạm Đại một cái túi da: “Mũi tên bằng gỗ này uy lực không lớn, đến gần hãy bắn.” (có lẽ trong túi da dó đựng mũi tên)
“Không, để đệ chặn sau.”
“Lúc nào rồi còn tranh với ta!” Phạm
Thông quát to, đồng thời dùng một tay nắm lấy cánh cửa, ném cho Phạm
Đại, lại nhìn về phía Không Sắc bị dọa đã gần như không còn phản ứng,
nghiêm nghị nói: “Không Sắc sư phụ, chuyện đêm nay ngươi đều thấy được.
Nếu ngươi muốn còn sống, đợt lát nữa nhất định phải dùng hết sức mà chạy trốn.”
Không Sắc thở hổn hển, làm sao còn nói nổi nửa câu, chỉ còn cách dốc sức gật đầu.
“Đông Đông, đệ cầm cái này che mình lại.” Tiểu Ngư tuy rằng rất nghi ngờ hứa hẹn của Không Sắc, nhưng hiện giờ
cũng không thể bận tâm thêm, lập tức cầm cái nồi đưa cho Phạm Bạch Thái, còn mình thì chọn con dao chặt củi, La Đản cũng nhanh trí cầm lấy một
cái ang nước.
“Về phía tây, đi!”
Theo tiếng quát khẽ của Phạm Thông, Phạm
Đại khua cánh cửa nhảy lên tường trước tiên rồi nhảy xuống, đồng thời
ngăn cản tên lửa từ phía trước đang không ngừng phóng tới. Tiểu Ngư gọi
Bối Bối, ôm lấy thắt lưng Phạm Bạch Thái, đột ngột đề khí nhảy tới. La
Đản khinh công còn kém hơn Tiểu Ngư một chút, mang theo Không Sắc người
yếu xìu vẫn phải cố sức một chút, may có Phạm Thông ở phía sau trợ giúp
một tay, cũng nhảy xuống dưới tường. Bốn phía quanh nhà củi bốc cháy dữ
dội, ánh lửa đỏ rực khắp tiểu viện. Hành động của họ tất nhiên đã rơi
vào mắt Cảnh Đạo Sơn, chỉ nghe một tiếng hô, hắc y nhân bốn phía lập tức lao nhanh đến.
“Chạy! Bất kể chuyện gì cũng không được
dừng lại!” Sau lưng đeo cương đao Phạm Đại cướp được lúc trước, Phạm
Thông lại quát, đồng thời cầm cung trong tay, lui sang một bên rất nhanh rút tên lắp cung bắn ra, lại rút tên lại bắn ra.. Hầu như mỗi mũi tên
bắn ra lại đổi được một tiếng hét thảm, tên lửa phía sau đều bị đẩy lui
kịp thời.
Tiểu Ngư không cách nào suy xét tình hình đang xảy ra, chính mình nên phản kích thế nào, cũng không nghĩ đến mình vốn chỉ là một cô gái bình thường, sao lại đến được nơi giang hồ đẫm
máu như thế, lại càng không lo lắng xem chính mình liệu có thể bị tên
bắn trúng hay không… Giây phút này, trong đầu nàng vừa lộn xộn kỳ lạ lại vừa thanh tỉnh đến khác thường, tay trái nhất nhất nắm chắc tay Phạm
Bạch Thái, gắt gao theo sát sau Phạm Đại, thẳng hướng về một đầu vòng
vây phía trước, đồng thời tai và mắt dường như càng thêm linh mẫn, nửa
giây cũng không dám xem nhẹ những tiếng tên lửa rít lên và lao tới từ
phía vòng vây.
Vòng vây rất nhỏ, cách sân chỉ có mấy
chục thước, bọn họ dùng tấm ván cửa làm tấm mộc xông đến, gần như sẽ lập tức đánh giáp lá cà với ba hắc y nhân đầu tiên.
Ngay khi cách đối phương còn có hơn hai
thước, Phạm Đại hét to một tiếng, ném mạnh ván cửa, lập tức liền đụng
trúng hai hắc y nhân gần nhất, không đợi bọn chúng giương cung vung đao, trên tay cũng không biết dùng cái gì ném ra ngoài tiếp, nhất thời lại
có ba hắc y nhân nữa ôm một chỗ trên thân mình rú lên thảm thiết.
Phạm Đại hay tay không ngừng lại, tiếp đó cho tay vào túi, ám khí bắn ra, lập tức miễn cưỡng chọc ra được một lỗ
hổng, đồng thời mũi chân vung lên, đá trúng cổ tay một gã hắc y nhân,
mạnh đến mức cương đao của người nọ nhất thời không khống chế được văng
lên không. Phạm Đại với tốc độ gần như không thể nhìn thấy đã tiếp được, cắm ngược ra sau lưng, đồng thời hai tay duỗi ra cùng lúc nắm lấy tay
Tiểu Ngư và La Đản, vận lực đẩy hai người về phía trước.
“Muốn chạy? Không đơn giản như thế đâu!”
Bốn thân hình cao thấp nương theo lực đẩy của Phạm Đại chạy được hơn mười thước, thanh âm Cảnh Đạo Sơn đã như
bóng theo hình vang lên phía trước, dưới ánh sáng trăng hòa lẫn ánh lửa
đỏ quỷ dị, chỉ thấy một thân ảnh như quỷ dạ xoa vọt tới trước Tiểu Ngư
đang chạy dẫn đầu vươn tay quỷ.
Tiểu Ngư chỉ cảm thấy máu toàn thân đang
chảy gấp gáp trong chốc lát đột ngột dừng lại, nàng căn bản không kịp
nghĩ gì, dao rựa trong tay đã lập tức chém ra.
“Ồ!” Tay Cảnh Đạo Sơn lập tức lui lại,
không đợi hắn phát ra âm thanh thứ hai, mấy tiếng xé gió rất nhỏ đã lao
vụt tới. Cảnh Đạo Sơn kia cũng thật sự bản lĩnh, có thể đang lúc thu sức để tấn công lần thứ hai mà vẫn có thể ép thân mình nghiêng đi một chút. Mà chỉ một cái nghiêng mình đó, Tiểu Ngư đã ổn định lại bước chân, kéo
dài khoảng cách ra khỏi ông ta.
“Lại có thể xuống tay với một đứa trẻ,
tiền bối ngài chẳng lẽ không thấy có lỗi với hiệp danh một đời hay sao?” Phạm Thông đến cứu kịp thời giận dữ nói, rốt cuộc cũng ném cung mà rút
đạo, như mãnh hổ phát uy, trong nháy mắt đã bức Cảnh Đạo Sơn tách ra
khỏi bốn người Tiểu Ngư một khoảng cách an toàn.
“Tiền bối cái rắm, có thể ti tiện đến ức
hiếp cả trẻ con, hắn căn bản không bằng cả một con súc sinh!” Phạm Đại
vì mới phát xong lực mà bị chậm mất nửa nhịp lại vung ám khí ra, đám hắc y nhân bị ám khí của hắn dọa sợ, nhất thời đều có phần do dự không dám
tiến lên, Phạm Đại vội thừa dịp này giữ chặt tay Tiểu Ngư và La Đản, hô: “Đại ca, ta đưa bọn trẻ đi trước.”
“Được! Đi mau!” Phạm Thông cũng hô lớn, vệt sáng sắc lạnh trong tay như tia chớp đánh về phía Cảnh Đạo Sơn.
Tiểu Ngư chỉ kịp thoáng thấy Phạm Thông
chặn đứng Cảnh Đạo Sơn lại, còn chưa kịp lo lắng cho Phạm Thông, giây
tiếp theo đã bị Phạm Đại lôi đi, không kịp suy nghĩ gì chạy về phía núi
rừng đen thẳm, thậm chí cũng không còn thời gian để quay đầu lần nữa
nhìn lại Phạm Thông đang một mình hăng hái chiến đấu.
Nghĩ đến Phạm Thông sẽ rất nhanh bị đám
hắc y nhân vây kín, một cảm xúc bi tráng đột nhiên dậy lên trong cơn xúc động phức tạp khó có thể nói thành lời, khiến Tiểu Ngư cắn chặt môi.
Nhưng nàng biết, trong thời khắc mấu chốt này, bất luận do dự gì đó, lo
lắng gì đó, la lên gì đó… đều là vô ích, hơn nữa cũng là thêm trói buộc, muốn giúp người cha ruột thịt này của mình và Đông Đông, cách duy nhất
chính là tiếp tục chạy trốn, chạy càng xa càng an toàn càng tốt.
May mắn chính là, Phạm Bạch Thái nàng nắm chặt trong tay tuy rằng không học võ, nhưng cũng học được sơ sơ một
chút khinh công, hiện giờ bị đột biến đêm nay kích phát tiềm năng, dưới
bàn tay của nàng dùng toàn lực kéo đi, trong nhất thời không bị tụt lại
chút nào.
Nhưng Phạm Bạch Thái tuy rằng có thể tự
mình chạy cũng không chứng tỏ Không Sắc, vốn dĩ muốn đến cầu cứu ngược
lại khiến chính mình lâm vào nguy hiểm chết người trước thời hạn, cũng
có thể chạy được.
Đối với Không Sắc mà nói, ban ngày bị
vạch trần thân phận, sau đó hoảng sợ và lẩn trốn đã rút đi của hắn không ít sức lực, sau đó nửa đêm lần mò đến nhà Tiểu Ngư lại mất đi một phần
sức nữa, càng đừng nói đến sau đó bị chấn động sợ hãi vì bị cuốn vào
trận ân oán này, hiện giờ cánh tay mặc dù được La Đản giữ chặt nhưng hai chân di chuyển lại hầu như hoàn toàn dựa vào bản năng muốn sống mà cầm
cự, làm sao còn có thể giống được Phạm Bạch Thái hiểu chuyện phát huy
tốc độ khác thường? Gần như đã chạy ra khỏi vòng vây nhưng còn chưa đến
chỗ an toàn, đột nhiên hắn loạng choạng, không chỉ chính mình té xuống
còn hại La Đản cũng gần như bị hắn kéo ngã.
“Thật sự là phiền phức, Đông Đông, vứt
cái nồi đi, Đản Nhi, con và Tiểu Ngư cùng dắt Đông Đông!” Phạm Đại mắng
một tiếng, một mạch lôi Không Sắc dậy ném lên lưng mình, lại trừng mắt
hướng Tiểu Ngư đang vì chuyện này mà dừng lại nhìn quanh: “Ngẩn ra đó
làm gì, còn không chạy mau!”
Tiểu Ngư cắn răng một cái, đợi La Đản nắm được tay Phạm Bạch Thái, chân lại không ngừng chạy tiếp, chóp mũi đã cay xè.
Cha à, cha nhất định phải bình an tìm được chúng con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...