Ta đi tìm lão Nhị.” Nghe xong Tiểu Ngư kể lại, Phạm Thông quay đầu bước đi.
“Cha!” Tiểu Ngư lắc mình chặn trước mặt hắn, không chút tức giận nói: “Cha giờ đi chỗ nào tìm Nhị thúc chứ? Thúc ấy chính vì đi tìm cha, tìm
không được nên đến giờ còn chưa trở về, cha lại ra ngoài, nếu hai người
vẫn không gặp nhau, vậy thì muốn tìm đến lúc nào đây?”
Phạm Thông dừng lại, khó xử nói: “Vậy làm sao bây giờ? Chuyện này ta phải tự mình hỏi kỹ lão Nhị mới được.”
“Ở nhà chờ.” Tiểu Ngư nói, “Nhị thúc không tìm thấy cha, tự nhiên sẽ
quay về. Cha, con hỏi cha, cha có biết chuyện trong sơn động kia không?”
Phạm Thông nhất thời có chút do dự.
“Cha có biết đúng không?” Tiểu Ngư lập tức từ vẻ mặt hắn rút ra được kết luận.
“Ta chỉ biết ở nơi đó hình như có người, nhưng không biết bọn họ là
ai.” So với Phạm Đại, Phạm Thông vốn lại càng không thành thạo nói dối,
bị Tiểu Ngư vạch trần, hắn liền gật đầu, lại nói: “Chuyện này lúc trước
ta và lão Nhị từng nói qua, nhưng lão Nhị nói hắn sẽ đi điều tra, hơn
nữa chúng ta ở đây lâu như vậy cũng không nghe nói dân chúng quanh vùng
có thương tổn gì khó hiểu, cho nên việc này ta liền không xen vào nữa.”
Tiểu Ngư gật đầu, bỗng nhiên bị mấy lời vừa rồi của Phạm Thông chấn
kinh, đúng vậy, theo như phân tích vừa rồi của nàng, những người đó đã
lợi dụng sơn động làm căn cứ hẳn không phải mới một hai ngày, nếu bọn họ có ý định gì không tốt, dân chúng quanh vùng không có lý gì vẫn bình ổn như vậy. Nhưng, Phạm Đại vốn luôn không sợ trời không sợ đất, hiện giờ
lại cuống lên như thế, cũng tương đương chứng tỏ rằng chuyện này tuyệt
đối không thể nào đơn giản.
“Hôm nay cha sẽ không ra ngoài nữa, trước chờ thúc thúc của con về rồi nói sau.” Trầm mặc một lúc, Phạm Thông nói.
Tiểu Ngư gật đầu, cùng hắn đồng thời bước vào nhà.
Đợi mất nửa ngày, Phạm Đại rốt cuộc giống như gió cuốn chạy trở về, còn chưa vào nhà đã hô: “Tiểu Ngư, cha cháu về nhà chưa?”
“Lão Nhị.” Phạm Thông đáp lời.
“Đại ca, huynh trở về lúc nào vậy? Hại ta ở bên ngoài mất công chạy không nửa ngày.” Phạm Đại thở phào, nhấc ấm trà rót nước.
“Lão Nhị, đệ đem chuyện hôm nay nói rõ hết ra, trong sơn động kia rốt cuộc là những người nào?” Phạm Thông nói thẳng.
Phạm Đại nhìn Tiểu Ngư là người duy nhất đang ngồi, vẻ mặt chần chừ.
“Nhị thúc…” Tiểu Ngư dài giọng, không lạnh không nóng gọi.
Phạm Đại lập tức theo thói quen rùng mình, sau đó mới cười khổ một
chút, nói với Phạm Thông: “Đại ca, đôi lúc ta thật sự nghi ngờ Tiểu Ngư
có phải là con gái ruột của huynh hay không, sao mới còn nhỏ mà đã khôn
hệt như cáo già ấy.”
“Bớt sàm ngôn đi.” Tiểu Ngư trừng mắt.
“Được rồi,” Phạm Đại quay đầu ra ngoài nhìn quanh một chút, sau đó
ngồi xuống nghiêm mặt nói: “Đại ca, huynh còn nhớ vụ biến loạn Cửu Nghi
Sơn trước kia không?”
“Cửu Nghi Sơn?” Phạm Thông rõ ràng đối với địa danh này trong đầu
khắc sâu vô cùng, vừa nghe Phạm Đại nhắc tới lập tức biến sắc, nửa ngày
mới cúi đầu nói: “Thoáng chốc đã qua hơn mười năm, khi đó…”
Đang nói, Phạm Thông đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Tiểu Ngư.
Lúc này đây, Tiểu Ngư chỉ nhướn mi nhìn hai người, gì cũng chưa nói,
có điều ánh mắt cũng tỏ rất rõ ý tứ rằng: ta muốn biết toàn bộ chân
tướng.
“Khi đó chúng ta mới mười mấy tuổi.” Phạm Đại tiếp tục câu chuyện,
ánh mắt vừa như cảm khái lại vừa như hoài niệm, dường như lại nhớ đến
những năm tháng đó. “Đám người này chính là cá lọt lưới năm đó?”
Chuyện cũ kể xong cũng đã hết nửa canh giờ, Tiểu Ngư cuối cùng cũng
hiểu được đại khái sự tình xảy ra, khi đó hai huynh đệ vừa mới nhập
giang hồ. Tuy rằng triều đình đối với người giang hồ có rất nhiều hạn
chế, nhưng trong chốn giang hồ cũng có bè cánh, cũng có quy tắc ngầm để
xác định danh vọng địa vị các môn phái, triều đình có thể không biết đến danh khí hai huynh đệ, nhưng người giang hồ liền rất nhanh biết được có hai huynh đệ sinh đôi như vậy.
Vì thế không bao lâu liền có người tìm đến cửa, ban đầu lý do đương
nhiên đều đàng hoàng hơn nữa cũng là vô hại, huynh đệ họ Phạm ngây thơ
nghĩ bất quá chỉ là tương giao bình thường trong chốn giang hồ mà thôi,
thực tự nhiên lấy lễ nghĩa chân thành đáp lại, Sau này dưới sự mời mọc
thỉnh cầu hết lần này đến lần khác của đối phương, liền theo bọn họ đi
Vĩnh Châu, dù sao người giang hồ đều quen lưu lạc, bốn biển là nhà, chỗ
nào cũng vậy thôi. Nhưng sau khi đến nơi, mới biết mấy người gọi là bằng hữu này đã sớm lén tụ họp rất nhiều người, muốn mưu phản khởi nghĩa,
bức bách triều đình phải thừa nhận địa vị của bọn họ, giải trừ võ cấm.
Phạm Thông khi ấy liền cảm thấy không ổn, vì theo hắn nhìn nhận,
triều đình tuy rằng thực hành võ cấm với người trong giang hồ, nhưng đối với dân chúng mà nói cũng là thực hiện được thái bình yên ổn ở một mức
độ nhất định. Là người hướng đến hiệp nghĩa, coi trọng nhất là quốc và
dân, hôm nay nếu như thiên hạ đã thống nhất, dân chúng đang nghỉ ngơi
lại sức sinh tồn, sao có thể lại lần nữa vì khôi phục “giang hồ”, khôi
phục “võ đạo” mà liên lụy đến dân chúng vô tội chứ?
Dưới sự khuyên giải rất nhiều lần của Phạm Thông, Phạm Đại gần như đã bị kích động đành nghe theo huynh trưởng đề nghị, chuẩn bị cùng rời
khỏi Vĩnh Châu. Nhưng những kẻ lúc trước tìm đến cửa vốn dĩ đã có mục
đích, lại thật vất vả mới lừa được bọn họ đến Vĩnh Châu, sao có thể dễ
dàng cho phép bọn họ rời đi chứ?
Kết quả là, dưới tình hình quan điểm hai bên đều không nhất trí, một
trận tranh đấu không thể tránh được đã xảy ra, hai huynh đệ khó khăn
thắng lợi giành được quyền rời đi, đồng thời cũng bị yêu cầu trước mặt
các cao thủ hứa hẹn rằng tuyệt đối không để lộ bí mật.
Hai huynh đệ rời khỏi Vĩnh Châu, không bao lâu sau, vì để phòng ngừa
hai huynh đệ bội tín mật báo, kẻ đứng đầu vội vàng trước thời hạn phát
động “khởi nghĩa”, nhưng bởi vì tâm lực chưa đủ, hơn nữa cũng vì kẻ đứng đầu đó từng bại dưới tay huynh đệ họ Phạm mà uy danh giảm sút, đám cát
lỏng lẻo này gần như ngay từ đầu đã nhất định thất bại.
Sau đó, một bộ phận người trong võ lâm tỉnh ngộ, một bộ phận lại cố
chấp không cam lòng, mà đám người không cam lòng này lại càng có cớ để
mà oán hận huynh đệ họ Phạm. Trong đám người hôm nay Phạm Đại nhìn thấy
còn có một người là cháu ruột của kẻ đứng đầu năm đó, cùng với tả hữu hộ pháp trước kia đã dùng huyết thệ theo tùy tùng, cũng chính là hai người đuổi theo hắn ra khỏi động.
“Chúng ta vậy phải chuyển nhà sao?”
Tiểu Ngư thở dài, nói thật ra, nàng thật sự rất thích nơi này, non
xanh nước biếc, dân phong thuần phác, thầy giáo mới của Đông Đông phẩm
đức không tồi, cuộc sống vô cùng dễ chịu, nếu như không đến vạn bất đắc
dĩ, nàng thật sự không muốn rời đi, hơn nữa cuộc sống lưu lạc không ổn
định rất không có lợi cho sự trưởng thành của Đông Đông.
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.
“Khi nào thì đi?” Tiểu Ngư bất đắc dĩ nói, tuy rằng nàng không muốn
rời đi, nhưng nàng lại càng phải lo lắng đến an toàn của cả nhà, nhất là Đông Đông, chút công phu kia của nó thật sự chỉ là mèo cào mà thôi, bất luận một người luyện võ nghiêm chỉnh nào cũng đều có thể đánh ngã nó,
càng đừng nói đến cấp bậc cao thủ ngang ngửa với Phạm Đại.
Ngay như chính mình cũng không chút chắc chắn thắng được, dù sao nàng chính thức học võ mới bất quá được ba năm mà thôi.
“Sáng mai.” Phạm Đại nói, “Bọn chúng đã phái người dò hỏi khắp nơi,
ban nãy lúc ta tìm đại ca đã phát hiện ra có người lạ. Nếu hiện giờ
chúng ta đi ngay thì không khỏi quá thu hút, ngày mai trên trấn vừa vặn
có phiên chợ, trong thôn sẽ có rất nhiều người đi chợ, chúng ta đi cùng
mọi người, bọn chúng sẽ không quá chú ý đến.”
Được rồi, so với lần trước, lần này dù sao cũng còn thời gian một buổi tối chuẩn bị, hai ngày này thời tiết cũng không tồi.
“Quyết định như vậy đi. Có điều về phần Đông Đông và Đản Nhi, hai người tự thân giải thích nhé.”
Tiểu Ngư cười cười tự giễu, đi ra sân, nhìn quanh bốn phía, đến dưới
xích đu dưới giàn nho ngồi xuống, nhìn xuyên qua dây lá lên bầu trời màu xanh, chậm rãi đong đưa.
Cáo con Bối Bối chạy đến trước nàng nhìn một hồi lâu, rồi đột nhiên nhảy vụt lên đùi nàng.
“Bối Bối… Kỳ thật mày cũng không nỡ rời khỏi nơi này, phải không?”
Tiểu Ngư giơ một bàn tay vuốt ve tai nó, gần như không thể nghe ra trong lời nói mang theo chút muộn phiền.
Hôm nay hai huynh đệ nhìn như thành thật nói ra rất nhiều, nhưng trên thực tế bọn họ đều như nhau giấu đi còn nhiều lắm, mà nàng, cũng trong
tiềm thức không muốn biết được quá rõ ràng, bởi vì nàng luôn có một loại cảm giác, có lẽ những ngày sau này của mình, sẽ không thể được đơn
thuần giống như lúc này.
Ba năm qua, nàng thật sự cảm nhận được lại một lần nữa có được cuộc
sống, lại một lần nữa được hưởng thụ đến những ngày hạnh phúc thân tình, thật khó mà có được, thật khó mà có được! Vậy nên, lưu lạc thì lưu lạc
đi, dù sao cũng tốt hơn là tham dự vào ân oán giang hồ, cuộc sống dưới
lưỡi đao mũi kiếm như vậy, nghĩ đã thấy chán ghét.
Bởi vì sinh mạng là điều tôn trọng cơ bản nhất của một con người, nếu mạng người đều có thể coi như chuyện vặt, dù có thêm bao nhiêu đại
nghĩa cũng chỉ là dối trá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...