“Đàm Nhi!” Thấy cô gái áo hồng đột nhiên chạy về phía đám đông, cố
sức rẽ những người xem lễ ra đuổi theo một nam nhân, Thượng Quan phu
nhân nhất thời choáng váng.
“Biểu tỷ!”
Người thứ hai lớn tiếng gọi ngay sau đó cư nhiên lại là chú rể thiếu
niên trên ngựa, chỉ thấy hắn ngây ra một lát, sau đó làm một hành động
khiến mọi người không ai tưởng được: Lập tức xoay ngựa lại, có vẻ tính
toán bỏ lại tân nương còn chưa kịp xuống xe ngựa, muốn rẽ những người
vây xem đuổi theo cô gái áo hồng kia.
Mọi người nhất thời thầm ồ lên, các nhạc công cũng kinh ngạc không
khỏi dừng lại, Phạm Tiểu Ngư quay đầu lại vừa lúc thấy màn này giật mình tròn miệng, thiếu chút nữa thì rớt cằm.
Không phải chứ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Phạm Đại vừa thấy mỹ nữ thành thục tên là Đàm Nhi này cứ như chuột
thấy mèo, chỉ sợ trốn không kịp, mà chú rể lúc này đáng lẽ phải cùng tân nương vào đại môn ngược lại muốn đuổi theo một biểu tỷ?
Toát mồ hôi. Chẳng lẽ đầu năm nay đã không còn thịnh hành “Biểu ca biểu muội”, mà là thịnh hành “Biểu đệ biểu tỷ”?
“Hiên Nhi!”
Thượng Quan lão gia bề ngoài hào hoa phong nhã, quát to lên lại cực
kỳ có uy thế tuy rằng cũng bị chuyện bất ngờ này làm cho biến sắc, lại
nhanh chóng quyết định đúng lúc quát thằng con mình lại, đồng thời đưa
mắt ra hiệu hai bên trái phái, hai gia đinh ban đầu vốn đi theo bên cạnh chú rể vội vàng kéo lại dây cương trên cổ ngựa, không hẹn mà cùng cung
kính nói: “Mời công tử xuống ngựa!”
Chú rể cố sức kéo cương, nhưng con ngựa bị hai người cùng kéo, không
có cách nào nghe hắn chỉ huy, hắn cuống cuồng nhìn về hướng Phạm Đại và
cô gái áo hồng chạy.
“Mời tân nương xuống xe, tấu nhạc!” Thượng Quan quản gia đứng bên
thấy tình hình không ổn, nhanh trí hét to một tiếng, may mắn tiếng pháo
vẫn nổ duy trì không khí vui vẻ, nếu không cảnh tượng này đã có thể càng thêm xấu hổ.
Nhạc công dẫn đầu tay run run, mới phát hiện ra chính mình đã ngừng
lại từ bao giờ, vội giơ kèn lên, những người đánh trống khua thanh la
phía sau cũng bừng tỉnh, vội vàng rối loạn hai ba nhịp sau mới nhịp
nhàng như trước.
Thượng Quan quản gia hô lớn một tiếng xong, người cũng theo đó chạy
đến trước chú rể, tỏ ra ân cần tiếp dây cương, kỳ thực lại nâng tay lợi
dụng tay áo che khuất miệng, tay kia bất chấp tôn ti lén nhéo đùi chú rể một cái, hạ giọng nói: “Công tử, chẳng lẽ cậu muốn lão gia mất hết mặt
mũi trước nhiều người như vậy sao?”
Chú rể nhếch môi đờ ra chừng hai ba giây, rồi thình lình xuống ngựa,
thi lễ với Thượng Quan lão gia và mọi người xung quanh, sau đó nhận lấy
gậy xứng buộc dây tơ hồng gia đinh bên cạnh đưa đến, gạt tấm màn đỏ cửa
xe lên, rồi đứng một bên.
Hai hỉ nương vội tươi cười mang ghế hỉ đến, một trái một phải vén vải đỏ lên, cao giọng hô cát tường, mời tân nương xuống xe.
Phạm Tiểu Ngư nhìn Thượng Quan lão gia đứng trên bậc sắc mặt đã
thoáng dịu lại, cùng với Thượng Quan phu nhân rõ ràng đang lo lắng không biết làm sao, cuối cùng dừng ánh mắt lại ở tân nương tử đang ra khỏi xe ngựa chuẩn bị bước xuống.
Tân nương tử kia không biết vì trên đầu trùm kín khăn voan hay là
ngồi xe lâu quá, hay là vì động tĩnh bên ngoài mà có chút bối rối, lúc
xuống xe suýt chút nữa thì giẫm vào khoảng không, thân mình yểu điệu như tơ liễu cơ hồ như sắp ngã sấp trước mặt mọi người, may mắn nha hoàn và hỉ nương bên cạnh đúng lúc đỡ được, mới nâng hài nhỏ nhẹ nhàng đặt chân lên trên thảm hồng.
“Tiểu Ngư, các con vào trước, cha đi xem Nhị thúc, đợi lát nữa trở về tìm hai đứa.” Phạm Tiểu Ngư đang cảm thấy kỳ lạ nhìn chú rể kia giống
như đi vào pháp trường, Phạm Thông không biết khi nào thì đứng phía sau
nàng, lo lắng nói.
“Chờ chút, chúng ta cùng đi tìm Nhị thúc.” Phạm Tiểu Ngư vội kéo Phạm Bạch Thái chui ra khỏi đám đông.
“Các con đi làm gì? Ngoan, hai đứa trước cứ vào tiệc mừng trước, phụ
thân lát nữa sẽ trở lại.” Phạm Thông nói xong, cũng không chờ Phạm Tiểu
Ngư trả lời, chân dài chạy nhanh phi thân đuổi theo hướng Phạm Đại biến
mất.
“….” Phạm Tiểu Ngư há miệng, lại lắc lắc đầu, vị phụ thân này của nàng sao lại ngốc như thế cơ chứ!
Chuyện vừa xảy ra, dù nghiêm túc mà nói thì cũng không thể đổ lên đầu Nhị thúc nhà nàng, nhưng nếu không phải mỹ nữ gọi là Đàm Nhi gì đó kia
thấy hắn, lại còn đuổi theo, chú rể nhỏ kia có lẽ sẽ không thất thố, chú rể nhỏ nếu không thất thố, vị Thượng Quan lão gia kia cũng sẽ không
biến sắc mặt, Thượng Quan phủ cũng sẽ không trong ngày đón dâu trình
diễn một hồi “trò vui” mất mặt.
Hiện giờ không cần phải nói, Thượng Quan phủ người ta chắc chắn là
trong lòng đã vô cùng bực mình đem bọn họ liệt vào danh sách khách không được hoan nghênh, thân là cháu gái Phạm Đại, nàng đâu có thể không biết xấu hổ vờ như cái gì cũng không biết đi vào xem lễ, lại càng không nói
có thể mặt dày mà vào ăn cỗ, vẫn là thức thời nhanh chóng rời đi thì
hơn!
“Đông Đông, đi!” Nhân lúc tất cả mọi người vây quanh hai nhân vật
chính đi vào cửa lớn, Phạm Tiểu Ngư vội kéo Phạm Bạch Thái len lén trốn
sau con sư tử đá, trong lòng buồn bực muốn chết.
Không nghĩ đến một khắc trước nàng còn vô cùng vui vẻ muốn xem thử
xem hôn lễ cổ đại là như thế nào, hơn nữa còn vì chuẩn bị ăn nhiều món
ngon một chút mà để một bụng đói trống không, không ngờ tân nhân còn
chưa vào cửa liền xảy ra chuyện như thế, hại nàng không xem được bái
đường, không nhìn thấy động phòng, mà một chút đồ ăn cũng chưa được đụng đến.
“Tỷ tỷ, sao chúng ta không đi theo mọi người cùng vào ạ?” Phạm Bạch
Thái đơn thuần ước ao nhìn đám người vừa ào ào nói chúc mừng, vừa nhanh
chóng kéo nhau vào trong, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ khó hiểu.
Tiểu Ngư nghẹn lời, vấn đề này… Đối với một đứa trẻ phải giải thích thế nào đây?
“Ờ… Chúng ta chờ một chút, chờ cha trở lại thì cùng đi vào.”
“Dạ.” Phạm Bạch Thái thành thật đáp, cũng không tranh cãi gì thêm,
cúi đầu nhìn những mảnh giấy rơi đầy đất, dùng chân hất hất, muốn xem có còn viên pháo nào may mắn còn sót lại chưa nổ hay không.
Cổng lớn mới náo nhiệt ồn ào ban nãy rất nhanh đã yên tĩnh lại, khi
người khách cuối cùng đã rảo bước vào sau cánh cửa, bốn gia đinh mang
theo đèn lồng vội vội vàng vàng chạy ra, cũng chạy theo hướng hai huynh
đệ và cô gái áo hồng, chắc là người của Thượng Quan phủ phái đi tìm kiếm đây.
Mỹ nữ Đàm Nhi kia rốt cuộc là có quan hệ gì với Phạm Đại nhỉ? Phạm
Đại tại sao vừa thấy người ta liền chạy? Xem Đàm Nhi này bộ dáng cũng
rất xinh đẹp! Bất quá nàng mặc dù còn để tóc kiểu cô nương chưa lấy
chồng, nhưng nhìn tuổi thực lại tựa hồ không phải nhỏ.
Chẳng lẽ nàng và Phạm Đại đã từng có hôn ước, nhưng vẫn chưa thành
thân, cho nên hôm nay thấy Phạm Đại mới kích động như vậy? Nếu không,
nhất định là Phạm Đại làm chuyện gì chọc ghẹo mỹ nữ nhà người ta, chẳng
lẽ là nhìn lén người ta tắm rửa?
Phạm Tiểu Ngư trong đầu cứ chuyển lại chuyển những ý nghĩ kỳ lạ, giết thời gian, nhưng trước khi tìm được Phạm Đại, suy đoán gì chăng nữa thì cũng chỉ là có thể mà thôi, hơn nữa cũng không giải quyết được vấn đề
gì.
Tỷ như: Bây giờ nàng đột nhiên cảm thấy rất đói!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...