Sự thật chứng minh, say rượu là đáng sợ, nhất là với những người không có tửu lượng.
Ngày hôm sau, Tiểu Ngư sau trận đấu tranh rốt cuộc rời giường, ôm cái đầu đau đớn không ngừng đi ra phòng ngoài ăn sáng, ỉu xìu chào hỏi mọi người: “Chào buổi sáng.”
“Tỷ tỷ, tỷ dậy rồi?” Phạm Bạch Thái vội buông đũa, chạy tới đỡ nàng.
“Ừ.” Tiểu Ngư lắc đầu, ngồi xuống, uống một ngụm sữa đậu nành Xuân Yến vừa bưng tới, cau mày hỏi: “Hôm qua ta uống bao nhiêu rượu vậy?”
Trong phòng nhất thời cùng im bặt, Tiểu Ngư nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng phát hiện La Đản và Nhạc Du đều né tránh ánh mắt của nàng, nhất là Nhạc Du, gương mặt tuấn mỹ sớm đã ửng hồng như thoa son, khiến cho Xuân Yến và Kim Linh nhìn đến đờ cả hai con mắt.
“Hôm qua nhất định ta đã gây ra chuyện gì kỳ cục, đúng không?” Thấy Nhạc Du mặt đỏ rực, Tiểu Ngư nhất thời đổ mồ hôi, vội vàng nhìn về phía Phạm Bạch Thái cầu cứu.
“Thật ra cũng không có gì!” Phạm Bạch Thái khụ hai tiếng, làm ra vẻ như lão tiên sinh, vuốt chòm râu mà vài chục năm nữa mới xuất hiện, nghiêm trang nói: “Chẳng qua chỉ là hát một bài cái gì mà trên đời chỉ có má là tốt nhất, sau đó thì bắt Nhạc tiên sinh vỗ tay, sau đó lại nhất quyết bắt Đản ca ca uống hết một bầu rượu, còn đập một cái khiến Đản ca ca ngã lăn!”
“Như vậy sao?” Tiểu Ngư vô cùng nghi ngờ rượu phẩm của mình từ lúc nào trở nên tốt như vậy chứ?
“Đại khái là như vậy.” Phạm Bạch Thái cười hì hì, nói: “Ngoài ra tỷ còn gọi Nhạc tiên sinh là Nhạc mỹ nhân, sau đó gọi Đản ca ca là nhóc con nữa.”
“Khụ khụ khụ…” Tiểu Ngư sặc mạnh, Xuân Yến bước lên trước thay nàng vỗ lưng.
Mặt Nhạc Du càng trở nên đỏ như sắp nhỏ ra máu, trán cúi gằm sắp đụng tới mặt bàn. La Đản cũng ngoảnh mặt, ngồi nghiêm chỉnh, mắt không chớp nhìn điểm tâm trên bàn, vờ như tai điếc.
“Tiểu Ngư, sự tình tối qua con thực sự không nhớ rõ chút nào sao?” Phạm Thông thử dò hỏi.
Đêm qua, khi Đinh Triệt đưa nàng về, hắn quanh co lòng vòng hỏi xem Tiểu Ngư liệu có làm gì không. Lúc ấy Đinh Triệt chỉ khăng khăng nói Tiểu Ngư ngoại trừ so khinh công với hắn một hồi, sau đó không cẩn thận té ngã, nhân lúc đó hắn điểm trụ huyệt đạo thì không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng vấn đề là, trên y phục của Đinh Triệt lại rõ ràng ướt một mảng lớn, còn đầy mùi rượu. Vẻ mặt cũng thoáng chút chật vật khó tả. Hơn nữa khi ngủ khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ vô cùng thỏa mãn. Làm hắn nhịn không được, nét mặt già nua đỏ ửng lên, hoài nghi Tiểu Ngư cũng giống như lúc đùa giỡn Nhạc Du cùng La Đản, bắt nạt người ta. Có điều loại chuyện thế này hắn tuy rằng nghi ngờ cũng không thể không biết xấu hổ mà hỏi ra. Cho nên, rốt cuộc tối qua đã phát sinh chuyện gì, nếu Tiểu Ngư nghĩ không ra, vậy chỉ có một mình Đinh Triệt biết rõ.
“Không nhớ nữa. Cha, cha cũng không phải không biết, mỗi khi con uống rượu đâu có thể nhớ rõ chính mình đã làm gì chứ. Thôi quên đi. Sau này con vẫn là đừng đụng đến rượu thì hơn.” Tiểu Ngư buồn rầu nhìn mọi người trong phòng vẻ mặt quỷ dị, thở dài, trịnh trọng nhìn hai chàng thiếu niên nói: “Nhạc tiên sinh, Đản Nhi, ta xin lỗi. Nếu hôm qua có gì quá đáng, hai người đừng để ý nhé!”
Bọn họ có thể không để ý sao? Thực sự có thể không để ý sao?
Nhạc Du và La Đản nhìn nhau, liếc mắt một cái, ánh mắt trao đổi chỉ có hai người hiểu được, lại nhanh chóng quay đi.
Nhạc Du giọng nhỏ như tiếng muỗi, nói: “Tối hôm qua thật sự không xảy ra chuyện gì cả.”
La Đản cũng trầm ổn gật đầu. Thản nhiên nói: “Đúng thế, chỉ là một bầu rượu mà thôi.”
“Thật sao?” Tiểu Ngư nghi ngờ nhìn hai người, liếc nhìn Xuân Yến và Kim Linh đang đứng bên cạnh hầu hạ đồng thời len lén thưởng thức sắc đẹp, tính toán đợi lát nữa hỏi các nàng xem sao.
” Thật sự là vậy đó, tỷ tỷ, nhanh ăn đi, tỷ quên hôm nay chúng ta còn phải đi cùng cha tới gặp mẫu thân à?” Phạm Bạch Thái gắp cho nàng một cái bánh bao, trong mắt đều là ý cười tinh nghịch.
Tiểu Ngư khóe miệng giật giật, chỉ đành tạm thời im lặng.
Ăn cơm vậy, ăn không nói ngủ không nói. Rốt hôm qua mình đã làm cái gì vậy ta?!!!!
Bởi vì đầu thật sự rất đau, chẳng còn sức mà tắm rửa nữa, vậy nên ăn xong điểm tâm, Tiểu Ngư phá lệ lần đầu tiên để cho Kim Linh thích lắm lời nhiều chuyện đến giúp mình, sau đó nhân cơ hội tìm hiểu.
“Thì không khác gì nhiều so với tiểu công tử nói, đầu tiên cô hát ầm lên, sau đó gọi Nhạc tiên sinh là mỹ nhân, bắt tiên sinh vỗ tay, lại bảo Đại công tử là cậu nhóc, buộc ngài ấy uống rượu, còn cụ thể hơn, bởi vì trước khi cô nương uống rượu lão gia đã cho chúng tôi ra ngoài, cho nên bọn nô tỳ cái gì cũng chưa thấy, chỉ là nghe được một ít mà thôi.” Kim Linh vừa cười hì hì nói, vừa nhè nhẹ chà xát tấm lưng mịn màng của nàng, không ngờ tiểu thư nhà mình lại có làn da tốt như vậy, thực sự khiến người ta phải ước ao hâm mộ.
Xem ra hỏi vô ích rồi, Tiểu Ngư chán nản trợn mắt quay đi. “Sau đó thì sao? Ta thật sự chỉ là ngủ thôi sao?”
Lão cha nói sau đó nàng liền ngủ, không có gì đặc biệt. Nhưng nàng luôn mơ hồ cảm giác sự tình dường như không chỉ có vậy, nhưng có nghĩ thế nào cũng không ra rốt cuộc tối qua nàng đã làm cái gì.
“À, đúng rồi, cô nương không biết sao? Tối qua cô còn chạy đi tìm Đinh công tử nữa.” Kim Linh mím môi cười,”Sau đó là Đinh công tử tự mình ôm cô về, có điều khi đó cô đã ngủ rồi.”
” Ta còn đi tìm Đinh Triệt?” Còn bị người ta ôm trở về? Việc này sao lão cha không nói cho nàng? Toát mồ hôi, xem vẻ mặt trước đó của ông ấy, không phải là nàng còn đi đùa giỡn ai đó rồi chứ?
“Đúng vậy, khi cô nương ra ngoài, còn lớn tiếng gọi Đinh đại mỹ nhân, Đinh đại soái ca… Hình như khiến cho hàng xóm đều nghe thấy cả, có điều về sau nô tỳ cũng không biết……” Kim Linh giảo hoạt bồi thêm một câu.
Trời ạ, để cho nàng chết đi! Nhất thời Tiểu Ngư thật muốn chui đầu vào thùng tắm, trong lòng lại càng hoảng loạn. Đáng sợ hơn nữa là, nàng dường như cảm thấy được đêm qua trong lúc vô thức nàng còn phạm một sai lầm lớn…… Nhưng rốt cuộc là sai cái gì, lại một chút ấn tượng đều không có……
Không được, nàng vẫn là đi hỏi lại hỏi lão cha thôi.
“Thật sự chỉ là như vậy?” Nghe xong Phạm Thông giải thích, Tiểu Ngư vẫn cảm thấy được mọi chuyện không chỉ có vậy, “Con thật sự chỉ gọi bậy vài tiếng, muốn đi tìm hắn đấu khinh công, sau đó bị hắn điểm huyệt ngủ đưa về thôi sao?”
“Là Đinh công tử nói như vậy.” Phạm Thông trấn định nói, kỳ thật trong lòng lại rất hối hận hôm qua không đi theo cùng. Cho dù Tiểu Ngư uống say không cho hắn theo, nhưng vì danh dự của con gái mình, dù thế nào hắn cũng nên ở bên cạnh trông nom mới phải.
Cho nên giờ thì hay rồi, con gái mình chỉ một lát đã đùa giỡn cả ba thiếu niên, trong đó lại có hai người có thể chắc chắn là đều thích nàng. Chuyện lộn xộn này nên xử lý sao đây?
“Ồ, vậy là tốt rồi.” Theo bản năng, Tiểu Ngư cũng không dám lại tiếp tục tìm hiểu, cố ý chuyển đề tài nói, “Đúng rồi, cha, uống thuốc của Nhạc tiên sinh đưa, lúc này con đã khá hơn rồi, chúng ta nhanh đi thôi, đừng để mẹ chờ đợi sốt ruột!”
“Ừ, chúng ta đi.” Phạm Thông gật gật đầu, lại đứng lại căng thẳng chỉnh trang lôi kéo bộ đồ mới, sờ sờ tóc, “Tiểu Ngư….. Cha như thế này có ổn không?”
“Đương nhiên là quá ổn. Cả Liễu Hà trấn ai chẳng nói cha và Nhị thúc đều siêu đẹp trai, đi thôi!”
Chỉ tiếc có đẹp nữa cũng vô dụng. Mẫu thân đã vĩnh viễn không thể trở lại, Phạm Tiểu Ngư đồng tình nhìn hắn một cái, chủ động giữ cánh tay hắn, im lặng cổ vũ.
Phạm Thông hơi mỉm cười, vỗ vỗ tay nàng, gọi Phạm Bạch Thái đã sớm chờ ở bên ngoài, một nhà ba người đi vào thành, mà ký ức của Phạm Thông cũng theo từng bước tiến lên mở ra một lần nữa.
Thời còn trẻ đó, ngọt ngào khi đó, cãi vã khi đó, đau thương khi đó…
Hắn từng cho rằng sẽ cùng nàng sống hạnh phúc cả đời, nhưng rốt cuộc lại mất đi nàng, hắn nghĩ đến cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại nàng, mà nay, lại lập tức có thể đứng đối diện với nàng, mà không phải như mấy lần trước lén lút nhìn trộm từ xa.
Cuộc đời có lẽ là như vậy, vốn dĩ khó có thể đoán trước. Lô Tử Triều khách khách khí khí tiếp đãi Phạm Thông, sau đó mời thê tử ra.
Ngày xưa từng là một đôi vợ chồng, Diệp Chỉ Yến trong lòng đau xót, nước mắt lại rơi.
Có điều, giờ phút này trong phòng còn có ba đứa con và trượng phu hiện tại, Diệp Chỉ Yến chỉ chảy hai hàng lệ rồi cố gắng nén lại cảm xúc của mình, hỏi Phạm Thông vài câu linh tinh như sức khỏe có tốt không, lại hỏi Phạm Đại ở nơi nào, nghe nói Phạm Đại đang đi du ngoạn, cảm thán nói chờ Phạm Đại trở về nhất định phải nhiệt tình cảm tạ hắn nhiều năm qua đã chiếu cố hai đứa con, chỉ có chuyện riêng của hai người năm đó là không nhắc đến.
Lô Tử Triều ngồi một lúc, biết chính mình còn ở đây, thê tử chung quy không thể cùng Phạm Thông nói thẳng, liền chủ động đề nghị đưa tỷ đệ Tiểu Ngư đi dạo trong vườn, hào phóng cho đôi vợ chồng cũ bọn họ không gian riêng.
Tuy rằng đã cùng Diệp Chỉ Yến là vợ chồng nhiều năm, nhưng ông ta biết, tiền duyên với Phạm Thông ở trong lòng thê tử cần một cái kết, mà cái kết này, luôn phải có cơ hội mới có thể kết thúc.
Tại chòi nghỉ mát trong hoa viên, Tiểu Ngư nhìn Lô Tử Triều: “Lô đại nhân, cám ơn ngài đối với mẹ tôi tốt như vậy, càng cám ơn ngài đã khoan dung với chúng tôi như vậy.”
“Trước kia ta từng có một vị phu nhân là thanh mai trúc mã, đáng tiếc nàng vì khó sinh mà chết, đứa bé trong bụng cũng không thể nhìn thấy nhân thế, sau đó, ta từng nghĩ tới cả đời sẽ không kết hôn nữa, cho đến khi ta gặp mẹ của con.” Lô đại nhân trìu mến vuốt đầu cô con gái nhỏ bên cạnh mình, ánh mắt tràn đầy từ ái,” Ta biết phụ nữ mỗi lần sinh con giống như một lần dạo qua quỷ môn quan, mẹ các con sinh ra được các con lại càng không dễ dàng. Cho nên, ngay khi đó ta đã nghĩ, nếu có thể tìm được các con, ta nhất định coi như con của mình mà yêu thương, không uổng công mẹ các con cực khổ mười tháng mang thai và khổ sở nuôi nấng. Nhớ khi mẹ các con sinh Liên Nhi…”
” Ngài nghe nói mẫu tử bình an, liền té xỉu.” Tiểu Ngư mỉm cười nói nốt câu, trong lòng thấy cảm động. Vị Lô đại nhân này nhìn bề ngoài có vẻ không tốt lắm, nhưng bất luận điểm nào cũng có thể coi là một người chồng tốt, người cha tốt, hiện giờ, lại là một cha dượng tốt.
“Đúng vậy! Lúc ấy trái tim ta như bay lên tận cổ họng ấy.” Lô Tử Triều cũng cười ha ha.
” Tỷ tỷ, cha nói, muội là bảo bối trời ban cho cha mẹ.” Liên Nhi cười hì hì cọ cọ phụ thân, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, bắt đầu giơ ngón tay lên đếm đếm,” Hiện giờ mẹ có thêm hai bảo bối, tổng cộng lại có những ba bảo bối.”
“Con không nói đúng hết rồi, phải nói là cha mẹ có những ba bảo bối mới đúng chứ.” Lô đại nhân cười ha ha sửa lại, Tiểu Ngư cùng Phạm Bạch Thái đều nở nụ cười. Nhất thời, tiếng cười vui vẻ bay đầy vườn hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...