9 năm trước
Tử Vân Tử và Trương Thời Khuynh không học chung trường còn là hai ngôi trường sinh ra để cạnh tranh!
Cạnh tranh?
Nếu phải giải thích một cách dễ hiểu thì cặp tên Thanh Hoa và Bắc Đại không phải đã trả lời rồi hay sao? Hai cái tên của xứ Trung chơi trò thích hắc nhau thì hai anh bạn Cambridge và Oxford - hai trường đại học tốt nhất Vương quốc Anh không thể vắng mặt.
Khoảng cách giữa hai cặp đôi này không chênh lệch nhau là mấy thế nên mới thích hắc nhau.
Nếu yếu hơn hoặc trội hơn hẳn thì đã không có chuyện để nói.
Vì cùng cảm giác đối thủ là một tay đáng gờm nên mới hợp nhau, hợp theo kiểu ‘tương thân tương sát’!
Nhưng dù thế nào đi nữa thì câu nói: “Huynh đệ huých vu tường, ngoại ngự kỳ vũ”(*) chưa bao giờ là hết hiệu nghiệm.
Điểm chung là vậy còn điểm khác với cặp Nam Tiêu và Bắc Tiêu đó chính là hai trường này mới chỉ là bậc trung học phổ thông mà thôi!
Hai trường chuyên của thành phố đều có sự chọn lọc, được nâng như trứng, hứng như hoa, là hạt giống tiêu biểu sẽ nảy mầm trong các trường đại học hàng đầu của nước nhà.
Nói như thế không có nghĩa những trường còn lại không có tố chất, không được coi trọng.
Tại bởi sự đấu đá của hai ngôi trường Nam Tiêu và Bắc Tiêu quá lớn, như lửa với nước, dẫm đạp lên nhau mà giật thành tích, soán ngôi vị độc nhất!
Nếu có người hỏi một trong hai trường Nam Tiêu và Bắc Tiêu là tốt nhất thì thật làm khó cho người trả lời.
Cái này hỏi làm gì chứ? Là ganh đua công bằng, lấy đâu ra lệch về phía nào được?
Nam Tiêu và Bắc Tiêu cách nhau khoảng chừng 4km, cũng không xa lắm.
Vốn dĩ có thể gộp thành một trường nhưng do vấn đề dân số, tách ra vẫn hay nhất và có điều kiện học tập một cách trọn vẹn.
Khoan nói về việc học, ví dụ như giao lưu thể thao, văn nghệ, ngoại khóa,…cũng rất thường xuyên xảy ra bởi nó rất dễ so sánh đúng không?
Mặc dù hai trường không tổ chức giao lưu nhưng cuộc thi bóng rổ giữa hai đội tuyển chính của trường đang gây sự quan tâm trên diễn đàn 2T (một diễn đàn trao đổi thông tin của hai trường Nam Tiêu và Bắc Tiêu)
Đọc qua những bình luận có nhiều lượt cảm xúc tiêu biểu như:
“Huhu…tôi không thể chạy từ biển về được”
“??? Nghỉ hè rồi vẫn không tha? Ai đó đến xem phải quay lại kết quả! Tôi không thể đến xem...”
“Các anh đẹp trai tôi đến đây~”
Đã là cạnh tranh thì phải chơi tới bến! Nghỉ hè vẫn không ngừng hoạt động.
Bởi thế mới nói: cái nóng của mùa hè đâu thể hừng hực như cuộc so tài, thử sức lần này.
Lần trước cuộc thi diễn ra ở trường trung học phổ thông Bắc Tiêu vậy nên bây giờ lấy Nam Tiêu làm địa điểm.
Đi từ Bắc Tiêu những 4km cộng thêm 1 km đi từ nhà tới trường nữa, thế là mất khoảng mười mấy phút tính cả thời gian đạp xe tới trường rồi bắt xe buýt đến.
Trận đấu lúc 4 giờ chiều, đồng hồ đã chỉ đến phút thứ nhất, hơn 4 giờ rồi!
Tử Vân Tử giật mình, đôi mi cong cong chớp không ngừng, vạt váy babydoll chấm đến đầu gối và vài sợi tóc con nơi ót trắng hồng ngưng phe phẩy theo chiếc quạt bị tắt.
Cô gái nhỏ vội tắt bộ phim trên ti vi bên góc nhỏ được để dưới đất, xung quanh là một vài túi đồ ăn vặt lớn nhỏ khác nhau.
Người nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy xuống nhà tay cầm mũ che nắng tay đeo bình nước mini có dây đeo.
Ngôi nhà không quá lớn, đủ cho ba người sống, có sân đằng sau nhà men theo từ một con ngõ nhỏ giống hẻm đặt sát cạnh tường nhà màu trắng.
Hẻm nhà rộng, Tử Vân Tử dắt xe qua vẫn thừa cả trăm xăng-ti-mét.
Chiếc xe đạp màu hồng rose có chiếc rổ nhỏ hơi rung rinh theo từng cái đạp khẩn trương của Tử Vân Tử.
Xe đạp qua hai ba nhà rồi phanh gấp dưới ngôi nhà 2 tầng màu lá xanh, ô cửa tầng hai mở một nửa, nhìn từ dưới là thấy người ngồi bên bàn học.
“Kỳ Kỳ! Đi thôi, muộn mất rồi!”
Giọng nói trong vắt vọng lên, Dương La Kỳ dừng bút, mở nốt cánh cửa bên cạnh, đầu hơi ngoái xuống nhìn.
Cô gái nhỏ búi tóc cao, chân hơi kều giữ chiếc xe đạp, tay vẫy vẫy với nụ cười ánh lên trong đôi mắt tròn long lanh toát ra cái vẻ đáng yêu, xinh xắn.
“Đợi tớ một chút”, Dương La Kỳ đáp lại, mái tóc đuôi ngựa dài quay phắt theo bóng lưng cô rời cửa sổ.
Dương La Kỳ buộc lại tóc cho gọn gàng, đôi mắt một mí toát ra khí chất phi thường, nói dễ hiểu thì là cái vẻ tri thức, học bá hơn người!
Cô cao hơn Tử Vân Tử, đôi nét sắc sảo không xinh xắn nhưng đẹp! Đôi bạn này đi với nhau lại hợp đến lạ, mỗi người một vẻ.
Tuy đối lập nhưng thân thiết, là bạn từ nhỏ.
Dương La Kỳ dắt ra một chiếc xe thể thao màu đen, Tử Vân Tử không biết nên mới hỏi: “Dương Lãm để xe ở nhà…vậy có nghĩa là cậu ấy không tham gia sao?”
Dương Lãm là em trai song sinh với Dương La Kì, tính tình năng nổ, nhiệt tình, giỏi thể thao, là thành viên đội bóng rổ của trường.
“Nó đi nhờ xe ba tớ nên để ở nhà”, Dương La Kỳ vừa nói vừa đưa chân lên bàn đạp chuẩn bị tư thế để đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...