Hảo Nhất Tâm Điểm
Đứa con của gió đã thêm Trương Thời Khuynh vào nhóm ‘Ba người ngoài hành tinh’
Dương La Kỳ đã thêm Sở Chính Thành vào nhóm ‘Ba người ngoài hành tinh’
Dương Lãm đã thêm Lăng Lăng vào nhóm ‘Ba người ngoài hành tinh’
Đứa con của gió đã đổi tên nhóm thành ‘Hội người già và trẻ em’
Tử Vân Tử: [Mọi người về hết chưa thế?]
Chu Lăng Vận: [Chị nghĩ là về hết rồi]
Dương Lãm: [Tên nhóm?]
Sở Chính Thành: [Nhóc Tử, em thử nói xem ai là người già?]
Dương La Kỳ: [Còn thiếu ai không?]
Trương Thời Khuynh khoá xe đạp cẩn thận, anh gạt điện thoại mở xem tin nhắn dài ngắn mỗi người một câu rồi thả ít nhiều icon cảm xúc vào thanh tin nhắn.
Tử Vân Tử phát hiện Trương Thời Khuynh vào xem, cô mới nhắn vào một tin nhắn cuối là hình sticker chúc mọi người ngủ ngon.
“Thời Khuynh, hôm nay con được về sớm à?”
Từ Hoạ Vân từ trong nhà tắm đi ra, bà thấy anh đứng đó chăm chú nhìn trên màn hình điện thoại.
Trương Thời Khuynh nói vâng, anh cất điện thoại vào trong túi quần.
“Có chuyện gì vui à con?”
Từ Hoạ Vân đứng trước đó một lúc rồi.
Ít khi bà thấy Trương Thời Khuynh lại tập trung xem điện thoại đã vậy miệng còn thoáng mỉm cười.
Điều gì khiến con trai thoải mái cười như vậy? Bà muốn biết…
“Bạn con gửi vài tin nhắn”
Tử Hoạ Vân không tránh khỏi ngạc nhiên.
Từ lúc chuyển đến đây cũng được hơn một năm rồi bà chưa từng nghe tin anh có bạn.
Khi họp phụ huynh, chủ nhiệm khen anh là học giỏi nhưng tính cách trầm lắng, không tiếp xúc nhiều với bè bạn trong lớp.
Bà không ép Trương Thời Khuynh kết bạn, chỉ cần anh thoải mái là được.
Nhưng bây giờ thì khác, người bạn khiến anh có thể vui vẻ như vậy chắc chắn là người tốt!
Từ Hoạ Vân xác thực anh đã đi tắm, bà nén ấn vào số điện thoại đã gọi nhỡ vài cuộc trước đó.
“Bà chủ, tôi chỉ muốn thông báo ông chủ vừa ngủ rồi ạ”
Bà thở phào, dùng giọng nói nhỏ nhẹ, rất khẽ khàng: “Lý Trầm, cảm ơn cô.
Ngày mai tôi sẽ đến trả tiền rượu”
Ngày xưa, được Từ Hoạ Vân và Trương Hùng giúp đỡ rất nhiều Lý Trầm mới có ngày hôm nay.
Hai người không hề coi cô là người giúp việc mà thơ ơ ngược lại con giúp trả nợ, chữa bệnh cho mẹ cô.
Ngay cả Trương gia bại sản Từ Hoạ Vân vẫn tìm việc làm cho cô.
Hiện tại kinh tế khấm khá, Lý Trầm mở một quán nhậu rất đắt hàng.
Trương Hùng thường xuyên tới uống say mèm, có khi còn ngủ lại quán rượu mấy tháng không về.
Lý Trầm để ông ngủ trong quán rồi đóng cửa về nhà, gọi điện thông báo cho bà yên tâm.
“Tiền rượu thì thôi đi ạ.
Ông bà chủ giúp cháu bao nhiêu, rượu kia có là gì ạ”
“Vậy làm phiền cháu rồi”
“Không phiền đâu ạ”
…
Tháng 11 ngoài thời tiết đẹp ra thì có một tin trọng đại khác đó là…
Thi giữa kì!
Đề cương ôn tập lại tăng thêm độ dày khiến Tử Vân Tử chóng mắt.
“Có thể bỏ bớt vài trang ra không ạ? Em sắp tung não rồi!”
Trương Thời Khuynh chưa bao giờ bị cô mua chuộc, anh vẫn rất nghiêm túc.
“Không”
Anh khẽ túm lấy cổ áo cô kéo dậy khỏi mặt bàn.
Động tác quen thuộc đến nỗi Tử Vân Tử có thể tính ra khoảng thời gian anh kéo cô dậy.
“Ngồi thẳng lưng, trả lời câu này”
Trương Thời Khuynh đúng là ác ma.
Chẳng khác nào thầy cô ở lớp dạy thêm giờ khi đã trống hết tiết.
“Hết giờ rồi mà anh còn”
Cũng chẳng phải vì ngày mai thi học kì rồi mà cô vẫn còn nhầm lẫn mấy cái đơn giản như giữa ‘since’ và ‘for’ hay sao?
Sau một hồi anh giảng đến khô miệng, cô nàng mới chịu hiểu ra.
Tử Vân Tử nhớ lại chuyện cũ hào hứng nhắc nhở: “Anh từng hứa sẽ cho em một ước nguyện khi tiến bộ đúng không?”
Trương Thời Khuynh gật đầu cất sách vào cặp.
“Ở mức 7 điểm”
Mới hai tháng học từ 5 lên 7 không nhiều nhưng đó là tiếng Anh, cô không chắc mình có thể đạt đến điểm đó.
Cô nàng bắt đầu giở giọng nịnh nọt: “6!”
Tất nhiên cô chưa bao giờ thành công cả, Trương Thời Khuynh vẫn kiên quyết ở mức 7 điểm!
Rất nhanh ba con người ngồi thẫn thơ nhìn đường qua ô cửa kính ở cửa hàng tiện lợi, Trương Thời Khuynh thì đang thanh toán cho khách.
Tử Vân Tử mở đầu câu chuyện: “Sau đợt thi giữa kì có buổi giao lưu bóng rổ đó”
Sở Chính Thành vươn vai, uể oải ngáp ngắn ngáp dài.
“Anh mày ở nhà ngủ”
Tử Vân Tử thở dài trách móc: “Anh cũng nên quan tâm trường lớp một chút chứ? Lần này diễn ra ở Bắc Tiêu đó”
Dương La Kỳ mở điện thoại xem thời tiết, “Hôm đó đúng đợt đón không khí rét đậm đầu tiên”
Tử Vân Tử xoè tay tính nhẩm, sau buổi giao lưu chưa đến ba ngày là sinh nhật cặp song sinh nhà họ Dương.
“Tháng tới là sinh nhật cậu và Dương Lãm rồi nhỉ? Cậu chuẩn bị tinh thần bất ngờ đi”
Có ai chuẩn bị bất ngờ lại thông báo trước như Tử Vân Tử không cơ chứ?
Dương La Kỳ đến tức cười: “Đợi xong chuyện thi cử rồi tính”
Sở Chính Thành hỏi: “Khi nào sinh nhật hai đứa?”
“Cuối tháng 12, ngày 31”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...