"Uy, đừng có nằm đó giả chết. Tôi có chuyện muốn nói với anh." Hiểu Vĩ nhìn Hác Hảo vẫn không nhúc nhích, tức giận nói.
"Nếu anh muốn bán không bằng cứ bán cho tôi. Nói gì thì nói tôi vẫn là một ông chủ tốt hơn người khác gấp trăm lần. Thế nào? Tôi sẽ không bạc đãi anh đâu, nếu không khoản nợ anh thiếu tôi biết đến ngày tháng năm nào mới trả hết. Cứ giống như lúc trước đi, mỗi ngày nấu cơm cho tôi, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, vậy là tiện nhất... Uy! Lão tử đang nói, anh đừng có mà giả chết mãi thế. Nhìn tôi đây này!" Hiểu Vĩ thấy người trên giường không có phản ứng, liền lấy tay đẩy đẩy.
"Đừng..." Bị Hiểu Vĩ đụng đến người, Hác Hảo thấy giống như bị độc xà đụng tới, cảm giác khó chịu cùng căm ghét tưởng chừng như muốn nhanh chóng trào ra ngoài.
"Trả lời tôi!" Hiểu Vĩ không hiểu sao nhìn thấy hành động đó thì tâm tính trở nên ác ý.
Hác Hảo làm như không nghe thấy gì, từ từ ngồi dậy lấy mền che đi thân thể không một mảnh vải rồi nhìn xung quanh tìm quần áo.
"Tôi nói anh trả lời đi chứ. Mới qua một đêm mà anh muốn điếc luôn rồi sao? Này! Hác Hảo!" Hiểu Vĩ thấy đối phương cứ xem hắn như không khí, tức đến sôi máu kéo tay ôm lấy Hác Hảo tựa vào vai mình, hét lớn.
"Aa... Đừng..." Không nhịn được cảm giác kinh tởm, Hác Hảo há miệng nôn. Dịch trong dạ dày dâng lên kèm theo ác cảm cứ thế mà tuôn trào, cả người ngã xuống giường, thân thể chạm phải đống tiền bị vứt trên đó. Hác Hảo nôn hết những gì có trong bao tử, ngay cả ruột gan cũng gần như bị phun ra, trong miệng chỉ có một cỗ cay đắng.
Hác Hảo không muốn nhìn thấy người đang đứng bên cạnh hắn, có chết hắn cũng không bao giờ muốn thấy người này.
Cứ lấy hết nợ của ngươi đi. Ngươi đúng là lòng dạ cầm thú, ngươi còn muốn bức ta thế nào nữa? Chơi đùa với ta như thế còn chưa đủ sao? Cưỡng gian một đại nam nhân, ngươi thấy thú vị lắm sao? Chuyện ác độc như vậy ngươi cũng có thể làm hả? Đúng là đồ đồng tính luyến ái vô sỉ khốn nạn. Ta không có tiền trả lại ngươi thì cũng sẽ không bán thân cho ngươi. Cùng lắm thì ta cho ngươi cái mạng này.
"Này...! Hác Hảo? Uy... Anh không sao chứ? Gặp quỷ a! Tôi đã kêu bác sĩ đến khám cho anh rồi mà. Tiểu tử đó nói rõ ràng anh không có việc gì. Uy uy... đừng ói! Rốt cuộc thì anh bị làm sao vậy? Đừng nói là anh mới bị thao một đêm liền mang thai rồi nha...!" Thấy câu nói đùa của mình cũng không buồn cười nổi, Hiểu Vĩ rơi vào câm lặng.
Triệu Hiểu Vĩ không có thói quen ứng phó với kiểu tình huống như vậy. Từ trước đến nay lúc nào cũng đều là người khác cầu được ân ái với hắn, hắn rất ít khi chủ động theo đuổi người nào, dù cho người đó không thích đàn ông đi nữa thì với địa vị tài mạo cùng quyền lực của hắn, chắc chắn sẽ cúi đầu xưng thần mà thôi. Không phải nói quá chứ hắn cũng chưa từng bỏ quá mười vạn tiền chỉ để dụ dỗ một ai, càng đừng nói đến việc hắn vờ mượn rượu để lôi kéo cưỡng bức người khác lên giường.
Ta rõ ràng luôn chán ghét người như hắn. Diện mạo đã xấu, bằng cấp lại không cao, một thân quê mùa cục mịch, miệng nói cũng không thông, không thú vị, tham tiền, giả nhân giả nghĩa, trừ nấu ăn ngon thì không còn ưu điểm nào hết. Nhưng là ... tại sao ta lại muốn đùa giỡn, muốn hôn hắn? Mặc dù biết là mỗi lần say rượu có thói xấu bạ đâu hôn đó, nhưng vì sao cuối cùng lại biến thành muốn mua hắn? Lúc đó ta cũng có thể bảo hắn cút đi, tùy tiện gọi một cú điện thoại cũng có thể kiếm được khối người hơn xa hắn đến làm bạn tình. Tại sao...? Ta ... lại đối với hắn sinh ra dục vọng? ...
Có lẽ ta không nên để hắn đến nấu ăn cho ta ... không nên ăn cùng hắn... Đúng vậy! Đều là do khả năng nấu nướng chết tiệt của hắn! Làm hại lão tử can hỏa tràn đầy. Được rồi, cũng tại lão tiểu tử này không tốt, nếu như không phải tại hắn ở dưới hết xoay tới xoay lui thì mọi việc cũng không đến mức này. Hừ! Đúng là lão già không biết xấu hổ, lấy được tiền rồi còn bày đặt. Còn muốn giống gái điếm làm ra vẻ cao ngạo trinh tiết sao? Lão tử hôm nay không chỉnh cho ngươi bỏ cái tính tham lam đó thì không còn là lão tử nữa.
Hiểu Vĩ cho mình một lý do để giải thích nguyên nhân vì sao hắn đã lên giường với Hác Hảo, tự nói với bản thân chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa, giáo huấn Hác Hảo một chút nên mới làm như vậy. Dù sao bốn trảm bảy mươi vạn, khoản tiền này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Bỏ ra mấy trăm vạn để đùa bỡn một người nào đó, kể ra thì cũng có cảm giác khá kích thích, so với đi 'Lạp Tư Vị' hay chinh phục mỹ nhân lại thú vị hơn nhiều, có phải không?
Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ như vậy đâu, Hác Hảo! Ta muốn nhìn bộ dáng ngươi khóc lóc van xin ta như thế nào, ta thật sự muốn thấy bộ dạng vô sỉ, tham tiền của ngươi đến lúc không chờ được nữa. Đợi đến lúc ngươi lộ ra bản tính tham lam ti tiện thì cứ chờ xem ta đem lễ vật nào để hậu tạ cho ngươi nhé. Cho ngươi biết thế nào gọi là trừng phạt.
Lạnh lùng nhìn Hác Hảo nôn mửa đến mức cơ thể chịu không nổi mà gục xuống, Hiểu Vĩ không những không cầm khăn lau cho hắn mà cũng không thèm hỏi hắn có làm sao không. Chỉ là ác ý hỏi: "Mọi chuyện cứ như vậy đi. Tôi sẽ kêu thuộc hạ chuyển nhà giúp anh. Sau này, chỉ cần tôi muốn thượng anh thì sẽ đến phòng này tìm anh, hy vọng anh hài lòng với cái bày trí trong phòng này. Hừ... Tôi nghĩ phòng này là quá tốt cho anh rồi. Tối hôm nay anh không cần đến bar, tôi sẽ báo cho bọn họ, anh chỉ cần ở nhà dọn dẹp sạch cho tôi. Thối muốn chết! Mặt khác, nhớ thu thập kỹ hết tiền trong phòng đếm lại xem có phải vừa đúng bảy mươi vạn không. Tôi nghĩ chắc hẳn anh thích cảm giác cầm tiền mặt trong tay hơn nhỉ. Bây giờ tôi phải đến công ty, đến lúc quay về anh phải bảo đảm phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn mùi gì nữa mới được." Giọng nói ngập đầy vẻ châm chọc. Nói xong, nghĩ không còn gì khác, Hiểu Vĩ xoay người đi.
"Tạ ơn, tạ ơn ... bảy mươi vạn của ngươi...!" Hác Hảo hướng theo bóng lưng Hiểu Vĩ nói ra từng chữ từng chữ một, vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Hừ! Không cần cảm ơn. Đêm qua ngươi làm lão tử cảm giác rất tốt." Tiếng nói vọng vào, người đã ra đến cửa.
Đợi Hiểu Vĩ đã đi khỏi, Hác Hảo kéo lê thân thể đứng lên, đem tất cả những thứ dính bẩn trên giường gom thành một đống, chân giẫm lên đống tiền vươn vãi dưới đất mà bước vào phòng tắm. Hắn muốn đem bản thân tẩy rửa sạch sẽ, từng góc, từng góc không chừa một chỗ!
*******
Đêm, Hiểu Vĩ rủ rê mấy người bạn đến Thần Nông Giá, tiểu Huy nhìn Hiểu Vĩ với ánh mắt mang đầy nghi hoặc.
Ngồi vào ghế sát quầy bar, Hiểu Vĩ nói: "Cho tôi ly Gingerale. Chuyện gì?"
Lấy ra một cái ly hình tam giác, tiểu Huy thuần thục pha chế rượu. "Đêm qua cậu có giữ A Hảo ở lại ngủ hả?"
"Hử? Có ý gì?" Gõ gõ mặt bàn, tỏ vẻ khó hiểu.
"A Hảo hôm nay đi làm sắc mặt không được tốt cho lắm, giống như là bị bệnh vậy. Tôi nói với cậu ấy là anh đã xin phép cho ..."
"Cậu nói hắn đi làm?" Cắt ngang lời tiểu Huy, Hiểu Vĩ hung hăng hỏi.
"Đúng vậy. Bởi vì chiều nay cậu có gọi điện báo tôi là Hác Hảo xin phép nghỉ một bữa, nhưng đến tối cậu ấy lại đến làm. Tôi cảm thấy hơi lạ cho nên muốn hỏi cậu một chút. Thành thật mà nói, tình trạng cậu ấy bây giờ không nên đi làm chút nào. Sắc mặt cứ tái xanh tái mét, thân thể cũng lung lay tưởng như gục ngã." Tiểu Huy nói đầy vẻ quan tâm đến Hác Hảo.
"Cậu gọi hắn lên văn phòng gặp tôi, đừng nói với hắn là tôi gọi. Kêu người nào làm thay hắn một chút." Hiểu Vĩ ngửa cổ một hơi uống cạn ly Gingerale.
"Hiểu Vĩ..."
"Ân?" Buông ly rượu trong tay. "Cậu muốn nói cái gì?"
"... Không có gì, tôi đi gọi Hác Hảo..." Vẻ mặt tiểu Huy đầy lo lắng.
********
Văn phòng Thần Nông Giá.
Gõ gõ cửa, Hác Hảo đứng ở ngoài chờ.
"Vào đi."
Là hắn! - Phản ứng đầu tiên của Hác Hảo là muốn lập tức rời đi. Mất mười lăm giây thuyết phục bản thân hắn là chủ nợ, hơn nữa còn là ông chủ của ngươi. Với lại không cần phải sợ hắn, dù gì chỗ này cũng là nơi làm việc, chắc chắn hắn không dám làm chuyện xằng bậy ở đây đâu. Huống chi mình cũng muốn nói rõ với hắn, dù bất cứ giá nào mình không đồng ý bán thân trả nợ.
Đẩy cửa, Hác Hảo bước vào văn phòng.
"Mở cửa cũng cần tốn nhiều thời gian như thế không? Nhìn bộ dạng của anh bộ muốn đến đây dọa người sao? Không phải tôi đã bảo anh cứ ở nhà hả?" Hiểu Vĩ vừa nhìn thấy Hác Hảo, lửa giận đột nhiên tăng vọt.
Nhịn xuống tức giận, Hác Hảo yên lặng nhìn Hiểu Vĩ.
"Mẹ kiếp! Lão thổ tiểu tử khốn kiếp, lúc nào cũng thích gây rắc rối. Tôi đã nói với anh, tôi đã sai người phụ chuyển nhà cho anh rồi. Đợi lát nữa hết giờ làm thì về chung với tôi." Hiểu Vĩ hiện giờ đã quên mất người tình nhỏ mà hắn dẫn đến đang chờ ở bên ngoài.
Hỗn trứ! - Trong lòng hét lớn một tiếng, Hác Hảo cố nuốt cơn giận xuống, di chuyển đến bàn rồi khom người cầm bút viết lên một tờ giấy gần đó:
Tôi không bán thân. Chuyện ngày hôm qua tôi sẽ không tha thứ cho cậu. Cậu thật quá đáng. Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu. Nếu như cậu lại tiếp tục làm những chuyện như vậy với tôi, tôi sẽ chọn lựa cùng cậu đồng quy vu tận (*). Bởi vì tôi không thể chịu đựng được loại khuất nhục này nữa. Uổng phí cậu mang danh là phần tử tri thức cao, lại làm cái chuyện mà so với người chưa tốt nghiệp trung học còn kém cỏi hơn.
Cuối cùng , Hác Hảo viết một câu kết: Tôi sẽ trả lại đầy đủ tiền cho cậu.
Viết xong, đem tờ giấy đưa cho người nãy giờ vẫn đang nhìn mình cười lạnh, Triệu Hiểu Vĩ.
Nhận tờ giấy, quét mắt vài lần, Hiểu Vĩ cười lớn. "Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tốt! Anh giỏi lắm. Thật muốn xem anh làm thế nào có thể trả tôi bốn trăm bảy mươi vạn đây? Nhìn anh cũng còn chút khí khái nam nhi, vậy thôi tôi cũng không thèm khó dễ anh nữa. Như vậy cũng được, sau này anh cứ đến nhà tôi làm việc luôn đi. Tiền ăn tiền ở tôi không tính, anh chỉ cần thu dọn phòng và nấu cơm là được rồi. Tôi - tuyệt đối sẽ không chạm vào một cọng tóc của anh. Nhưng là ... nói trước, tôi mở công ty dĩ nhiên làm ăn thì phải có lời. Tôi cho anh một đặc ân vậy: Nội trong ba tháng, đưa tôi một trăm vạn. Chỉ cần anh có thể làm được, số nợ còn lại coi như xóa sạch. Còn ngược lại, anh không trả được trong vòng ba tháng đó, sinh tử về sau của anh xem như tôi an bài. Thế nào? Có ý kiến gì không?"
Run rẩy, Hác Hảo viết: lời cậu nói là sự thật? Nếu như trong vòng ba tháng tôi có thể trả cho cậu một trăm vạn, cậu sẽ xóa hết toàn bộ số nợ của tôi?
"Anh không tin? OK! Nói miệng thì không có gì làm bằng chứng, vậy lập chứng từ đi. Chúng ta sẽ đem những gì vừa nói viết ra giấy, giấy trắng mực đen, ký tên. Như vậy anh đã tin chưa?" Vẻ mặt Hiểu Vĩ nắm chắc phần thắng, cười nói. - Trong vòng ba tháng trả một trăm vạn? Chỉ bằng hắn? Hừ! Không biết tự lượng sức.
"Tôi cũng không ngại đem bảy mươi vạn tiền bán thân tối hôm qua tính vào, coi như số tiền mà anh cần hoàn lại cho tôi chỉ còn ba mươi vạn mà thôi." Cố ý nhấn mạnh hai chữ "bán thân", Hiểu Vĩ ra vẻ hào phóng nói.
Ngươi đi chết đi - Hác Hảo viết trên giấy. Lần đầu tiên từ khi sinh ra, Hác Hảo lại dám nói những lời nặng như vậy với người khác.
Hiểu Vĩ nhìn, không thèm để ý ngửa cổ cười ha ha. Không ngờ lão nam nhân ngờ nghệch này lại có thể nói ra mấy chữ đó a.
********
Hác Hảo giờ đây bận rộn còn hơn cả bình thường, tiến vào thời kỳ bận rộn tối đa. Hắn biết bản thân muốn trong vòng ba tháng kiếm được một trăm vạn cơ hồ là không có khả năng. Nhưng là ... nếu như thành công thì khoản nợ bốn trăm bảy mươi vạn xem như biến mất, hắn lại trở thành người tự do. Đây là một điều kiện mê người, hơn nữa việc hắn có thể hoàn lại tiền nợ vốn chỉ là mơ tưởng viễn vông, vậy thì vì giấc mơ kia, hắn cũng muốn liều mạng một phen xem sao.
Con người một khi đã có mục tiêu thì làm chuyện gì cũng khiến tinh thần thoải mái. Bây giờ Hác Hảo đang ở trong giai đoạn vô cùng phấn khởi. Bỏ qua một bên chuyện hắn không thể nói năng bình thường, hắn hoàn toàn tự tin vào tương lai tươi đẹp phía trước.
Sau cuộc nói chuyện với Hiểu Vĩ, ngay hôm sau nhân tiện lúc rảnh rỗi, sáng Hác Hảo chạy đến chỗ giới thiệu việc làm để tìm việc. Đáng tiếc thay, vì hắn gặp khó khăn trong việc nói chuyện, lại thêm thời gian làm việc hạn chế nên không có cách nào nhận được một công việc tốt. Đi tìm kiếm vất vả ba ngày, hắn cũng chỉ kiếm được công việc giao bánh kem vào buổi sáng, vì đặc thù công việc, hắn liền nhận thêm việc giao báo sáng.
Như vậy, bởi vì cả hai công việc đều là làm vào sáng sớm, nếu như hai chỗ giao báo và giao bánh đều cùng một khu thì thật là tiện lợi. Chỉ là hai công việc đó đều bắt đầu từ sớm nên Hác Hảo tranh thủ tiết kiệm thời gian, ngay sau khi tan ca ở Thần Nông Giá liền lấy xe máy (xe do công ty bánh kem cấp cho) chạy đến chỗ nhận báo, lấy báo sớm, rồi chạy đến cửa hàng lấy bánh, vừa giao bánh vừa giao báo một lượt, sau đó lại chạy về nhà Hiểu Vĩ ngủ vài tiếng - để thuận tiện Hiểu Vĩ đã làm thêm một chiếc chìa khóa cho Hác Hảo để hắn dễ bề ra vào.
Buổi sáng, ước chừng đến giờ Hiểu Vĩ dậy sẽ nấu cơm, chờ hắn đi làm, Hác Hảo mới dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, đặt cơm trưa lên bàn. Lúc sau, lại đi thêm một công việc khác là vận chuyển hàng trong kho. Gần 5 giờ 30 chiều lại chạy đến Thần Nông Giá.
Như thế mỗi ngày mỗi đêm, liên tục tưởng chừng như không ngừng nghỉ khiến cho Hác Hảo vốn đã gầy gò nay lại càng gầy hơn nữa. Bất quá, Hác Hảo chỉ mới 26 tuổi, tuy là thanh niên trai tráng nhưng so với những người cùng lứa, hắn lại già hơn rất nhiều. (T_T)
Ban đầu, Hiểu Vĩ nhìn Hác Hảo liều mạng làm việc như vậy thì châm chọc cười nhạo, chăm chăm chờ đợi Hác Hảo bỏ cuộc để có thể chế giễu. Hiểu Vĩ thường xuyên trên bàn cơm trêu hỏi Hác Hảo có muốn hắn buông tha hay không, chỉ cần Hác Hảo đồng ý bán thân thì cuộc sống mệt nhọc khổ sở sẽ lập tức chấm dứt ngay. Tuy nhiên Hác Hảo vẫn làm lơ mọi lời trêu chọc, khiêu khích của hắn.
Thời gian trôi qua, bất mãn của Hiểu Vĩ ngày càng lớn dần. Hắn vốn không phải muốn lên giường với Hác Hảo, mới đầu chẳng qua chỉ là muốn nhìn thấy bộ dáng ti tiện vì tiền mà bán thân của Hác Hảo thôi. Nhưng bây giờ thì càng lúc càng tức giận, không ngờ cái lão thổ tiểu tử kia lại có thể duy trì cuộc sống không phải của con người đến hơn một tháng.
Hắn chẳng lẽ thà chết cũng không muốn lên giường với mình sao? Ta, Triệu Hiểu Vĩ, chẳng lẽ xấu xí đến mức ngay cả một lão thổ tiểu tử cũng khinh thường ư? Huống hồ gì cũng là lão tử ta bỏ tiền ra mua hắn mà hắn cũng không thèm? Ta khinh!!!!
Mùng một tháng năm, đại đa số mọi người đều nghỉ làm, Triệu Hiểu Vĩ cũng không phải ngoại lệ. Từ tối hôm qua đến tận 4 giờ rạng sáng hôm nay, hắn ăn chơi điên cuồng mới chịu lết về nhà ngủ thẳng đến giữa trưa.
Vân vê dụi mắt đi xuống lầu, thấy Hác Hảo đang mặc tạp dề, nghiêm chỉnh đứng nấu cơm.
"Uy, thấy người ta cũng không biết nói một tiếng "chào" hay sao? Hôm nay anh ở lại ăn cơm với tôi." - Tại sao lão tiểu tử này luôn luôn không thèm để ý đến ta? - Hiểu Vĩ mang theo tâm trạng bực bội nói với Hác Hảo.
Liếc Hiểu Vĩ một cái, không thèm nói một tiếng nào, tiếp tục nấu.
Đứng đằng sau Hác Hảo, Hiểu Vĩ giận không thể tát vào gáy Hác Hảo một cái. - Di? Đây là cái gì? Ánh mắt dừng lại ... Này... ! Lão tiểu tử có tóc bạc sao? - Không tự chủ được, lấy tay sờ đến xác nhận chút.
Bị Hiểu Vĩ đột ngột tiếp cận từ phía sau, Hác Hảo hoảng sợ vội vàng tránh sang hướng khác, không muốn bị Hiểu Vĩ đụng chạm đến.
"Tránh cái gì mà tránh. Tránh một chút cũng không làm anh ít tóc bạc hơn đâu." Nhìn thấy vẻ mặt Hác Hảo, không hiểu sao trong lòng Hiểu Vĩ lại co rút một tia đau đớn. - Tóc bạc nhiều như vậy hẳn là rất vất vả đi?
Cố gắng quên đi tâm tình của mình, mạnh bạo kéo ghế, Hiểu Vĩ đem ánh mắt rời khỏi người Hác Hảo.
Hai người yên lặng ăn cơm trưa, Hiểu Vĩ nhịn không được, mở miệng nói: "Còn không tới hai tháng, anh đã kiếm được bao nhiêu? Có được ba mươi vạn không? Nếu như không nổi thì làm sao ba tháng có thể đưa tôi một trăm vạn? Tôi thấy hay là anh thôi đi..."
Hác Hảo bất thình lình đứng lên. "Tôi ... đi làm..." - Ngồi chung một chỗ nghe hắn nói nhảm không bằng đi kiếm việc gì đó có thêm chút tiền còn hay hơn.
"Ngồi xuống! Tôi không phải đã nói là anh ăn cơm với tôi sao?" Hiểu Vĩ giận dữ nói.
Ngươi bây giờ đã muốn khống chế ta rồi sao? Ngươi đừng quên ta còn tới hai tháng lận. Chờ ta không thực hiện được giao kèo thì hãy nghĩ đến chuyện ra lệnh cho ta. - Nghĩ vậy, Hác Hảo phớt lờ Hiểu Vĩ đi ra cửa.
"Anh có muốn biết hai tháng nữa tôi sẽ an bày sinh tử của anh như thế nào không? Nếu như anh không cách nào trả được tôi một trăm vạn nội trong ba tháng?"
Hác Hảo dừng bước.
"Hừ! Tôi sẽ đem anh đến khu đèn đỏ chuyên môn tiếp mấy thằng nước ngoài biến thái. Một buổi tối ba người liệu có đủ không? Bây giờ dứt khoát anh không chịu bán cho một mình tôi, vậy tôi chờ đến lúc đó anh khóc lóc van xin đi ứng phó với lũ khách như thú vật đó như thế nào nhé. Yên tâm, loại khách nhân như thế sẽ không thèm quan tâm xem tướng mạo anh ra sao đâu. Anh chắc chắn sẽ làm tốt. Bất quá, nếu như bây giờ anh cầu xin tôi tha thứ ..." Vẻ mặt hung ác nhưng trong lòng lại cười trộm. Vốn dĩ Hiểu Vĩ thật sự cũng không định dùng cách này để đối phó với Hác Hảo, chẳng qua hắn chỉ muốn dọa cho Hác Hảo sợ thôi.
Súc sinh! - Hác Hảo tức giận đến phát run, bước nhanh qua phòng khách. - Ta có chết cũng sẽ không bao giờ chịu loại sự tình đó. Ngươi mơ tưởng ta sẽ van xin ngươi sao? Cho dù mệt chết, cho dù đi trộm cắp, chém giết ta cũng nhất định trả tiền cho ngươi. Súc sinh! Không phải người ! - Hai mắt Hác Hảo đỏ bừng. Hắn không thể tưởng tượng được trên đời lại có loại người ác nghiệt như vậy. Tại sao hết tám phần người mà hắn từng tiếp xúc lại đối xử tồi tệ với hắn như vậy?
Ta đã làm sai cái gì?
Anh hai! Đây là do anh trên trời có linh thiên mà trừng phạt em sao?
Nếu như có thể, em nguyện dùng tính mạng này để đổi cho anh!!!!
********
Cố hết sức vận chuyển hàng hóa, chạy tới tới lui lui đã hơn hai giờ. Bởi vì đây là làm công tính theo giờ, mệt cũng không thể tùy ý nghỉ ngơi, tay chân một khi chậm lại chút sẽ bị cảnh cáo. Hôm nay hàng hóa từ bến tàu đưa đến rất nhiều, không những nhiều mà còn rất nặng. Mang phải hàng nặng hay nhẹ đều nhờ vào vận khí, nhưng đại đa số thường là mang hàng nặng mà thôi. Hơn nữa những người làm chính thức và những kẻ làm thời vụ như hắn đều được tính công như nhau, cho nên mấy thứ nặng nhất đều được giao cho bọn hắn. Quản lý kho hàng dù có thấy cũng chỉ nhìn mà thôi, căn bản không để ý tới. Những người làm thời vụ như hắn thiếu người này có thể kiếm người khác rất nhanh, loại nhân công tay chân như vậy thì cũng dễ tìm.
"Con mẹ thằng chủ kho hàng! Ngay cả đến nước uống cũng phải tự chuẩn bị. Tổ tông thằng khốn nạn chết tiệt!" Một nhân công làm việc ở kho hàng đến từ An Huy nhỏ giọng mắng.
"Được rồi. Nơi này được cái làm việc không cần tiền thế chân, nhiều chỗ nếu cậu không có tiền thế chân bảo đảm sẽ không cho cậu làm công. Nhẫn nại đi. Nếu không thì cứ về quê mà làm ruộng." Một người khác nói.
"Làm ruộng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Không kiếm được tiền thì làm sao có nhà, mà không có nhà thì cũng không có lão bà nào chịu vô cửa đâu." Người làm công ban nãy tức giận nói thầm.
"Đừng nói nhiều. Cậu không thấy đại nhân gia Hác Hảo hả, chạy tới chạy lui vất vả mà có dám than khổ lời nào đâu. Nhanh lên, làm việc lẹ lên." Một người làm công khác thúc giục.
"Mẹ ôi! Không phải hắn không nói mà là ta thấy hắn không thể nói được thì đúng hơn. Hình như hắn bị câm điếc hay sao ấy" Một người làm công khác vô tình buột miệng nói.
Hác Hảo nghe biết đối phương không có ác ý nên cũng không để tâm. Đối với việc bản thân mất đi khả năng ngôn ngữ bình thường, hắn chỉ xem như là báo ứng mà thôi.
Không hồi tưởng chuyện cũ này nọ nữa, Hác Hảo yên lặng đẩy xe, tập trung xếp hàng hóa lên trên, sau đó lại đẩy xe đến kho, động tác thật cẩn thận. Nếu như hàng hóa trong lúc vận chuyển có một chút tổn hại nào, bị chủ phát hiện sẽ phải bồi thường.
********
Tiền lương một tháng cuối cùng cũng tới tay, toàn bộ tiền của năm phần công việc.
Buồn cười nhất chính là tiền lương ba phần công việc mà mình tự tìm được bất quá cũng chỉ bằng tiền một tháng Triểu Hiểu Vĩ trả cho hắn làm quản gia. Tất cả tiền lương tổng cộng được chín ngàn bốn trăm bảy mươi tám đồng.
Một tháng hơn chín ngàn, đây là con số mà nửa năm trước hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng. Mà ngay hôm nay, con số này nằm trong tay hắn lại thấy buồn cười. Con số này dường như đang cười nhạo hắn, 9478 -- sẽ chết mất thôi.
Phải chăng năm đó người đáng chết lẽ ra phải là ta? Vận mệnh thật trớ trêu, một kẻ đáng chết như tại lại được sống sót, còn anh hai thì chết đi. Cho nên lão thiên gia bây giờ muốn đem vận mệnh sửa lại một lần nữa cho đúng hay sao?
Tốt! Nếu người có thể đem anh hai sống lại lần nữa, ta tình nguyện theo người xuống địa ngục. Nhưng là nếu như ngươi không thể, ta sẽ không đem sinh mạng của mình, mà anh hai đã dùng chính sinh mạng của anh ấy để đổi cho ta, giao cho ngươi dễ dàng đâu. Ngươi có nghe thấy không? Lão thiên gia!!!!!
Hác Hảo rống giận, hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Hắn không nên lựa chọn đánh mất dũng khí mà đi tự sát, hắn không nên cả đời chỉ nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, hắn không nên đi làm những việc dơ bẩn, không nên để loại người thấp hèn vô sỉ đạp hư mình, hắn càng tuyệt đối không nên quỳ gối dưới chân Triệu Hiểu Vĩ mà khuất phục.
Triệu Hiểu Vĩ, ta không hối hận đã cứu ngươi nhưng ta hối hận đã quen biết ngươi. Hối hận ngày đó không nên nhất thời mềm lòng đưa ngươi về nhà, hối hận không nên đáp ứng ngươi uống hai ly rượu kia, hối hận vì sao ngay khi thức dậy hôm sau lại không cho ngươi một cái tát ...!
Bảy mươi vạn kia, ngươi đem mua phẩm đức đi. Súc sinh!!!
Hết chương 7
(*) Đồng vu quy tận: chết cùng một chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...