Triệu Hiểu Vĩ lái xe về biệt thự, chạy thẳng vào garage để đỗ xe, từ đằng sau cẩn thận ôm một người đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi xe rồi xoay người đi vào nhà, một cảm xúc kì lạ mà hắn không thể hiểu nổi chợt dâng lên trong lòng.
Rời nhà đã hơn một tháng, vừa bước vào thì ngọn đèn tự động bật lên, cứ tưởng rằng sẽ chứng kiến một màn bề bộn hỗn độn bên trong, Hiểu Vĩ kinh ngạc phát hiện ra tất cả đều giống y như lúc hắn chưa rời khỏi nhà.
Ôm Hác Hảo do dự trong chốc lát, quyết định mang hắn vào phòng mình, gian phòng mà Hiểu Vĩ đã quăng bảy mươi vạn vào mặt Hác Hảo.
Sau khi đặt Hác Hảo lên giường, đang định xoay người rời đi nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy vạn phần của Hác Hảo, không hiểu sao Hiểu Vĩ lại kéo ghế ngồi xuống.
Thuận tay mở sấp tư liệu mà tiểu Trần vừa đưa lúc nãy, lúc đầu chỉ là tùy tiện xem qua một chút thôi, không nghĩ đến càng xem càng không thể rời mắt ra được.
Khép lại bảng kiểm tra sức khỏe của Hác Hảo, tâm tình phức tạp của Hiểu Vĩ nhìn về phía người đang không biết là ngủ say hay là hôn mê.
"Hắn biến thành như vậy đều là trách nhiệm của ta sao? Khi hắn tỉnh lại còn có thể tự sát nữa không? Hắn... thoạt nhìn thật đáng thương ... Gặp quỷ mà, ta đang nghĩ cái gì thế này? Hắn thì có cái gì đáng thương chứ. Đều là do tự hắn chuốc lấy thôi, ta không có lỗi gì hết. Đi thôi, về phòng ngủ một giấc đi! Không được, trước tiên phải đi ăn chút gì đã."
Vứt bảng tư liệu trong tay, đứng dậy bỏ đi.
**********
___ Ngươi định bỏ mặc hắn sao? Muốn hắn cứ như vậy mà chết?
Ta vừa mới nói đó thôi, hắn sống hay chết cũng không liên quan đến ta! Ngươi cũng biết ta chán ghét hắn lắm mà.
___ Ngươi thật sự chán ghét hắn?
Đương nhiên!
___ Vì sao? Ngươi chán ghét hắn ở điểm nào?
Tất cả.
___ Tất cả chỗ nào?
Ngươi biết rõ rồi còn gì.
___ Ngươi nói cho ta biết. Đưa tất cả những chỗ đáng ghét của hắn nói cho ta biết đi, như vậy mới làm cho ta phục ngươi được, cũng chính là bản thân ngươi. Tâm tình cũng sẽ dễ chịu một chút, không phải sao?
Được, ta nói, nói xong rồi thì ta có thể đi chứ?
___ Ừ.
Ta ghét hắn! Nhìn hắn thôi cũng đủ làm ta bực mình! Hắn tham tài ...
___ Ngươi thật sự nghĩ rằng hắn tham tài?
Đương nhiên.
___ Nếu như hắn tham tài, tại sao lại khiến bản thân thành ra như vậy?
Hắn ...
___ Kỳ thật ngươi biết rất rõ. Nếu đúng là hắn tham tài, hắn cũng sẽ không một ngày đi làm năm công việc, một ngày chỉ ngủ được có một hai tiếng, sẽ không đi bán nội tạng của mình để trả nợ, sẽ không từ chối ngươi ... Nếu như hắn tham tài, hắn hoàn toàn có thể thừa dịp ngươi không có ở nhà, trộm vài thứ đem đi bán. Phải biết rằng, dù chỉ là tùy tiện lấy một bức tranh trong nhà này đem ra chợ đen thôi thì cũng đã có thể kiếm được một trăm vạn, thậm chí có khi còn hơn nữa.
Có lẽ .... Hắn không biết giá trị của bức tranh.
___ Cứ cho là vậy đi. Mặc dù hắn không biết giá trị bức tranh nhưng tại sao hắn lại không nhận bảy mươi vạn của ngươi? Ngược lại còn muốn mạo hiểm tính mạng đi bán nội tạng của chính mình chỉ để có được tám mươi vạn?
Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai chứ? Hắn chính là tham tài! Hắn nhân lúc ta bị thương đi trộm ví tiền và điện thoại của ta, đã thế còn không chịu thừa nhận.
___ Quả thật ví tiền và điện thoại là do hắn lấy hay sao?
Ngoài hắn ra thì còn ai vào đây?
___ Nhưng hắn đã cứu mạng ngươi. Này, không phải ngươi đã nói coi nó như trả thù lao cho hắn hả?
Ngươi ... sao lại bênh vực hắn thế?
___ Ta chỉ là phân tích mọi chuyện một cách khách quan mà thôi.
Ta đói bụng rồi.
___ Chúng ta giải quyết vấn đề này cho xong được chứ? Cứ để trong lòng hoài làm ta khó chịu mà ngay cả ngươi cũng vậy.
Được. Ngươi nói nhanh đi.
___ Trừ bỏ tham tài, ngươi còn chán ghét hắn ở chỗ nào?
Hắn ... lão thổ! Không biết bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn mặc mấy cái trang phục cổ xưa đó. Còn có hắn là loại người chẳng chút thú vị, xem lời nói của người khác như gió thổi bên tai. Bướng bỉnh! Giả nhân giả nghĩa!
___ Đúng là cách ăn mặc của hắn rất lỗi thời, không phù hợp với thời đại, nhưng đổi lại ngươi không thấy hắn như vậy lại rất là đơn thuần ư? Hắn không nói rõ mọi chuyện cho ngươi, ngươi liền nghĩ hắn lừa dối ngươi, nhưng ngươi không thấy hắn có vấn đề trong việc giao tiếp hay sao? Tính tình và cách hành xử của hắn khá giống một đứa trẻ. Một người đã 26 tuổi mà vẫn giữ được tâm tính thuần khiết như vậy, tại sao ngươi lại không cảm thấy đáng quý chứ?
Như vậy thì thế nào? Như vậy thì biểu đạt được cái gì?
___ Như vậy đại biểu cho việc ngươi là nam nhân duy nhất của hắn. Hơn nữa, mặc dù trang phục không hợp thời nhưng lại rất yêu sạch sẽ. Bất luận hắn có mệt mỏi đến thế nào, hắn đều tắm rửa mỗi ngày. Ngươi thích người sạch sẽ có đúng không?
Đúng vậy, làm hại ta mỗi ngày đều phải ngửi thấy mùi xà phòng rẻ tiền đó! ... Được rồi, ta thừa nhận tuy có rẻ tiền nhưng vẫn khá dễ chịu ... Chính là cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa chủ động nói chuyện với ta, ta có nói gì hắn cũng tỏ xa cách.
___ Ngươi cho như vậy là "nói" hay sao? Đừng nổi nóng, ta chỉ là nói thật thôi. Ngươi cũng biết cách "nói" của ngươi bình thường cũng là dọa người ta chết khiếp a. Ngươi quên rằng sau lưng ngươi, bạn bè hay gọi ngươi là gì? Cho nên hắn không nói chuyện với ngươi cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa khả năng nói của hắn có vấn đề, có lẽ vì vậy mà hắn ngại nói, nhìn từ khía cạnh nào đó thì hắn cũng là một người tàn tật.
Ngươi nói ta ức hiếp một kẻ tàn tật sao? Gặp quỷ mà!
__ Ta chỉ nói thế thôi. Còn về phần ngươi nói hắn giả làm người tốt, ngươi cho rằng hắn trong suốt nửa năm qua vẫn là ngụy trang sao? Ngươi không tin vào mắt nhìn người của tiểu Huy? Nếu như hắn quả thật đã trộm điện thoại của ngươi, vì cớ gì lại nửa đêm đi cứu ngươi, mang người về nhà chăm sóc?
Nhưng đúng là hắn lấy mà.
___ Ngươi có tận mắt chứng kiến không mà dám đi khẳng định vậy? Thôi được, cứ cho là hắn có lấy đi. Chẳng lẽ trong mắt ngươi, hắn không có ưu điểm nào sao?
Ưu điểm? Ngoài nấu ăn ngon ra thì còn gì nữa đâu? A, còn có chỗ đó của hắn co giãn tốt khiến cho ta sảng khoái.
___ Cũng chỉ có vậy?
(nhìn sang người đang nằm trên giường một hồi lâu ...) còn có ... Tóc hắn rất mềm mại ... Lớn lên cũng không khó coi, ít nhất thì ngũ quan cũng tạm cho là hài hòa đi ... Vành tai thoạt nhìn thực đáng yêu .... Hắn, .... làm việc rất có trách nhiệm. Còn có ... đủ rồi! Đừng hỏi nữa! Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì? Gặp quỷ mà. Ta muốn đi ngủ.
___ Tại sao ngay khi nhận được điện thoại của tiểu Huy liền vội vàng về nước? Chẳng phải bởi vì nghe hắn gầy yếu đến nỗi không còn hình người, muốn biết vì sao hắn ngã bệnh? Trong lòng ngươi cảm thấy đau lòng khi nghe vậy, có đúng không?
Không phải!!! Có quỷ mới đau lòng vì hắn. Hắn là cái thá gì chứ? Muốn thiếu gia ta đau lòng vì hắn sao? Có lầm không đó?
___ Vậy tại sao ngươi lại cường bạo hắn?
Hắn tiện! Hắn là một kẻ ti tiện.
___ Hắn ti tiện ở chỗ nào?
Hắn dám đứng trước mặt mọi người mắng ta là con chó, đến từng tuổi này chưa có ai dám mắng ta như vậy hết. Hắn dựa vào cái gì mà dám nói như vậy đối với ta. Một lão nhà quê nghèo hèn ... Con mẹ nó lão nam nhân hỗn đản đến cực điểm!
___ Trong thiên hạ này một thằng đàn ông vừa nghèo vừa hỗn đản đến cực điểm thì thiếu gì, tại sao ngươi không cường bạo bọn chúng đi? Tại sao vẫn cố chấp làm tổn thương hắn?
Hắn ... hắn, khác với bọn chúng. Hắn so với bọn chúng là không giống nhau.
___ Không giống chỗ nào?
Con mẹ nó đừng hỏi nữa!Quỷ quái!
********
Một cước đá bay cái ghế vào tường, hung tợn nhìn về phía người đang hôn mê trên giường. - Người này là tai họa! Giữ hắn bên cạnh là một tai họa. Hắn ảnh hưởng đến tâm tình của ta quá nhiều, mà hết thảy đều không phải là bình thường, không tốt chút nào ... Ta muốn giết hắn!!!
Từng bước đi đến cạnh giường.
___ Ngươi tỉnh táo lại đi. Ngươi muốn giết người này? Muốn hắn biến mất? Việc đó đối với ngươi là chuyện hết sức dễ dàng, không còn gì dễ hơn. Nhưng là ... ngươi thực sự muốn giết hắn sao? Ngươi cũng biết hắn có ảnh hưởng rất lớn đến tâm tình của ngươi mà. Về phòng ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ rồi ngươi sẽ hiểu được cảm giác của mình đối với hắn là như thế nào. Nếu như ngày mai ngươi vẫn muốn giết hắn, vậy thì cứ để mai ra tay cũng được. Đừng để bản thân phải hối hận.
Được, muốn giết hắn lúc nào ra tay chẳng được, không nhất thiết phải là đêm nay. Hơn nữa bây giờ ta đói bụng rồi, nhìn xác hắn ta ăn cũng không ngon được. Để mai nói sau. Phải ra khỏi phòng này thôi, tránh xa hắn càng xa càng tốt.
"Phanh!" - Tiếng cửa bị đóng lại.
Trong phòng, nam nhân sắc mặt xanh xao đang nằm trên giường từ từ mở mắt ra, ánh nhìn chuyển về phía ngoài sân vườn, mang theo vẻ trống rỗng vô định.
Thật lâu sau, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, nam nhân khóc không thành tiếng......
-----
Ngày hôm sau, Hiểu Vĩ vừa rời giường đã nhận được tư liệu do tiểu Trần đưa tới, hắn không xem ngay mà vứt sang một bên.
Khoảng 10 giờ, Hiểu Vĩ nhận được điện thoại nên ra ngoài xử lý công việc. Trước khi đi, hắn thoáng dừng lại trước cửa phòng Hác Hảo, nghĩ nghĩ gì đó rồi quyết định bước nhanh ra khỏi nhà.
Cuộc điện thoại sáng nay gọi đến là từ Lưu Bân bên công ty tài chính Phi Thiên, nói rằng đã tìm được vợ chồng Hác Chí Quốc và Vương Tú Trân, còn có em của Hác Hảo, Hác Bình. Bọn họ đã được dẫn về từ Việt Nam và đang đợi hắn xử lý.
Việt Nam? Thật biết cách chạy trốn! - Cười lạnh một tiếng, Hiểu Vĩ châm điếu thuốc.
-----
"Những chuyện còn lại giao cho cậu xử lý. Vợ chồng bọn chúng rất giảo hoạt, nếu không nếm chút đau khổ thì sẽ không nôn tiền ra đâu. Đã biết nên làm gì chưa?" Đôi mắt Hiểu Vĩ quan sát vợ chồng Hác Chí Quốc không rời khỏi một khắc, cùng lúc nói với Quản lý Vương.
"A, không thành vấn đề. Bọn chúng mua vài cái bất động sản ở Việt Nam, Lưu Bân đã bán hết rồi. Hơn nữa, lục soát trong két của chúng cũng lấy được một ít tiền mặt, khoảng ba trăm vạn. Khấu trừ thêm phần ruộng đất của bọn chúng thì tiền nợ còn lại hai trăm sáu mươi bảy vạn. Chúng tôi nghĩ có lẽ bọn chúng còn giấu tiền ở nước ngoài nữa, chúng tôi nhất định sẽ điều tra ra."
"Ân, nếu không đủ thì còn có Hác Bình, con gái của chúng ở đây ... So với cha mẹ thì nó có vẻ thành thật hơn một chút, dọa nạt, quát mắng vài cái có lẽ sẽ khai ra được cái gì đó."
"Vâng." Nâng cổ tay nhìn đồng hồ rồi quay sang Hiểu Vĩ nói: "Đã không còn sớm nữa, anh có muốn ăn gì không? Thêm chút nữa là quá giờ."
"A, mấy giờ rồi? Trời ... đã mười hai giờ rồi ư? Thời gian trôi qua mau thật. Không cần đi mua, tôi còn chuyện riêng phải xử lý. Cậu với Lưu Bân đi ăn rồi nghỉ ngơi chút đi, ăn no thì mới xử lý chuyện vợ chồng bọn chúng được chứ. Có gì tiến triển thì cứ gọi điện thoại cho tôi, OK?" Hiểu Vĩ nhìn đồng hồ trên tay.
"OK." Quản lý Vương cười rộ lên.
-----
Vừa lái xe Hiểu Vĩ vừa suy nghĩ miên man, không biết có nên kêu bác sĩ đến khám cho hắn? Không biết cơn đau trong lòng là do thấy hắn quá đáng thương mà có chăng? Điện thoại di động reng, nói chuyện một lúc sau, Hiểu Vĩ lâm vào trầm tư.
Đã tìm được vợ chồng Hác Chí Quốc, bây giờ giữ Hác Hảo ở lại cũng không có ý nghĩa gì. Huống hồ nhìn bộ dáng của hắn chắc quả thật là không biết tiền ở đâu. Quên đi, chờ khi nào thân thể hắn khỏe lên một chút thì bảo hắn dọn đi, miễn cho mình tức giận. Mà ... nếu hắn vẫn muốn ở lại làm việc ở Thần Nông Giá thì cứ chiều theo ý hắn, thuận tiện cho người tìm giúp hắn chỗ nào tốt tốt để ở, coi như trả công cho hắn vì để mình đùa bỡn bấy lâu nay. Nhưng ... không biết bảy mươi vạn đó rốt cuộc hắn đã làm gì rồi? Kì quái!
Để xe lại garage, Hiểu Vĩ đi vào nhà. - Không biết lão tiểu tử hiện giờ ra sao? Đã rời giường được chưa? Nhưng hắn tỉnh dậy không biết có làm cái gì ...hay là...
Đáng chết! Hắn chắc sẽ không?!
Ba bước trở thành hai bước, Hiểu Vĩ chạy như bay vào nhà, lấy tay đẩy mạnh cửa.
Ngay lúc cánh cửa vừa mở ra, một bóng đen đột ngột xuất hiện. Trong tay hắn cầm là .... một con dao.
Theo bản năng, Hiểu Vĩ nghiêng người thấp xuống tránh đi, xoay thân đá hắn ngã xuống đất.
Người bị té ngã không hề chần chừ, ngay lập tức bò dậy cầm dao xông lên một lần nữa.
"Hác Hảo! Dừng tay!" Hiểu Vĩ gầm lên, muốn ngăn cản đối phương hành động.
Nhưng nam nhân lâm vào trạng thái điên cuồng, căn bản không phải chỉ cần giận dữ gầm lên là có thể ngăn cản được.
Giết hắn! Giết cái tên súc sinh này! Giết tên cầm thú, hủy diệt hắn! Giết cái thằng khốn không phải là người! Giết ác ma! Giết hắn rồi tự sát! Ngay lập tức sẽ được tiến vào luân hồi!
Không còn cách nào khác, Hiểu Vĩ đành động thủ đối phó với Hác Hảo. - Gặp quỷ mà. Hắn mạnh đến vậy sao? Không phải thân thể đã rất suy nhược đến thế này...
Hiểu Vĩ biết trên đời này đáng sợ nhất là loại người không sợ chết, liều mạng bất chấp bản thân. Ngươi như thế chính là xem nhẹ chuyện sống còn, tất cả lực lượng đều đến từ tinh thần. Cho dù bản thân bị trọng thương, hắn cũng sẽ không ngần ngại tiếp tục hành động.
Lợi dụng sơ hở của đối phương, Hiểu Vĩ tung một cước vào cánh tay phải của Hác Hảo, đá văng con dao hắn đang cầm. Cổ tay Hác Hảo truyền đến một trận đau nhức, đang tính chụp lấy con dao thì bị Hiểu Vĩ ôm cổ từ phía sau.
"A ..... Ô....." Như con thú rơi vào đường cùng, hai mắt Hác Hảo đỏ rực, toàn thân giãy dụa.
Cố hết sức vùng khỏi gông cùm đang trói mình. Tuy nhiên dù vùng vẫy thế nào vẫn không thoát khỏi, Hác Hảo mở miệng hung hăng cắn xuống. - Hận! Hận! Hận! Tại sao lại bức ta như vậy? Ta rốt cuộc đã làm gì sai? Anh hai... Đừng tiếp tục trừng phạt em nữa!...
Khi Hác Hảo cảm thấy trong miệng đã dính máu của đối phương thì nước mắt cũng chảy xuống.
"Ngô ... Chết tiệt!" - Con mẹ nó, sao tự nhiên lại như vậy. Lão tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Đừng nói hắn cứ như vậy mà hút cạn máu của ta đi ......
Mặc dù cảm thấy hết sức đau đầu với tình trạng này nhưng trong thâm tâm cũng không khỏi kính nể đối với lão nam nhân. - Lão nam nhân so với mình tưởng tượng có vẻ khí chất hơn nhiều. Có khí phách lắm! Ha ha ha!
Giơ một tay đánh mạnh vào cổ Hác Hảo.
Đầu mềm nhũn, Hác Hảo vô lực không tiếp tục cắn nữa, ngất xỉu buông đầu lên vai Hiểu Vĩ.
Thở dài một hơi, lấy khăn tay trong túi ra lau vết thương, ôm người ngã trong lòng chậm rãi ngồi xuống. - Không biết tên hỗn tiểu tử kia chừng nào mới đến. Đừng nói tên đó đợi cả tiếng sau mới chịu đến nha, may mà mình đã gọi bác sĩ trước, bây giờ thì đến chữa cho mình luôn, đúng là lâu lâu đi làm việc tốt lại gặp "phúc" mà.
Cười khổ, Hiểu Vĩ đành ngồi yên chờ bác sĩ đến.
-----
"Hắc hắc hắc! Ha ha ha! Ha ha ha!"
"Cậu cười đủ chưa? Bị điên hả? Hắn ... sao rồi?"
"Hắn là ai?"
"Muốn chết?"
"À, đừng như vậy mà... ha ha, thật không ngờ "người phụ nữ" này của cậu lại nhiệt tình đến vậy a! Chậc, vết thương này chắc có lẽ khó mà biết mất rồi. Hắc hắc hắc ..."
Một tay khẽ nâng gọng kính màu lam trên mặt, người thanh niên trẻ tuổi chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi không biết người đó và cậu có cừu hận gì sâu nặng, nhưng mà làm cậu ra nông nổi này thì chắc là hận sâu nặng lắm. Tôi đã kiểm tra sức khỏe của anh ta rồi, nói tóm lại, thân thể anh ta đã bị suy nhược trầm trọng đến mức không thể nặng hơn. Là một bác sĩ, tôi khuyên cậu nên đem anh ta đến bệnh viện. Là một người bạn, tôi khuyên cậu một cậu tha được thì tha cho người ta đi."
".........."
"Ngoài ra, cậu tốt nhất là nên trông chừng anh ta cẩn thận, anh ta có khả năng tự hủy hoại mình đó."
"Cậu nói hắn muốn tự sát?"
"Đúng vậy. Hẳn là đã có hành vi đó không dưới một lần."
"Tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này cho nên không thể tùy tiện nói. Bất quá, theo trực giác của một bác sĩ, trạng thái tâm lý của anh ta hiện tại khá kích động, ngay việc anh ta tận lực muốn giết cậu cũng đủ để chứng minh. Nếu như lúc nãy anh ta thành công thì có lẽ lúc này tôi đã có hai cái xác rồi - một bị giết, một giết xong rồi tự sát. Cậu rốt cuộc đã làm gì mà khiến cho người ta hận cậu đến như vậy? Là ghen sao?" - Người thanh niên vẻ mặt tò mò nhìn Hiểu Vĩ mà nói.
"Ghen? Hắn đối với tôi? Sao có thể được! Quan hệ giữa tôi và hắn không phải như cậu tưởng tượng đâu." Hiểu Vĩ lắc đầu.
"Nhưng mà cậu cũng đã lên giường với anh ta rồi mà. Hơn nữa ... rất là kịch liệt a..."
"Vừa rồi cậu nói không am hiểu phương diện này, cho nên tốt nhất là đừng có tùy tiện phân tích tình cảm của người khác. Này! Định ở đây đến chừng nào? Không phải cậu nói có rất nhiều việc để làm, rất bận sao?" Hiểu Vĩ đứng dậy tiễn khách.
"Dùng người ta xong rồi bỏ. Hừ, đây là tật xấu lớn nhất của cậu đó." Bĩu môi, không tình nguyện đứng dậy - Tưởng rằng có thể đào chút tin tức gì chứ, đáng tiếc thật.
"Tôi tưởng tật xấu lớn nhất của mình là độc mồm độc miệng chứ."
"Chính cậu cũng biết?"
"... hạn cho cậu trong vòng mười lăm giây lập tức biến mất khỏi đây!"
"Ha!" Cầm hòm thuốc lên, sau đó xoay người phất tay. "Nếu tình trạng vị tiên sinh kia có cái gì biến đổi thất thường thì nhớ CALL cho tôi nha. Bye-! "
-----
Sau khi tiễn bác sĩ về, Hiểu Vĩ bước lên lầu đi vào phòng của Hác Hảo.
Hác Hảo từ sau khi bị đánh đến giờ vẫn an tĩnh nằm trên giường ngủ. Nhìn gương mặt đang ngủ say của hắn, Hiểu Vĩ chợt nhớ đến lúc nhỏ tham dự lễ tang của ông nội, cả người của ông cứ như được bao phủ bởi một tầng da khô. Bây giờ nhìn Hác Hảo cũng không khác là bao.
Ngồi ở mép giường, bàn tay vuốt ve mái tóc ngắn điểm bạc của Hác Hảo, vẫn mềm mại như vậy và có chút dài ra.
Tâm tình phức tạp, Hiểu Vĩ ngây ngốc ngồi thật lâu, thật lâu. - Ta không ngờ, ngươi lại hận ta đến như vậy.
............. Hừ! Lão nam nhân cứng đầu!
-----
Đêm đã khuya, Hiểu Vĩ trằn trọc không ngủ được. - Không biết cái lão tiểu tử kia bây giờ thế nào rồi? Hắn tỉnh chưa? Hắn ... có đói bụng không? ... - Vừa nghĩ Hiểu Vĩ vừa đứng dậy.
Chết tiệt, không biết đã bao lâu hắn chưa được ăn cơm nữa?!
Xốc chăn, dép cũng không mang, Hiểu Vĩ vội vàng chạy khỏi phòng mình.
Mở công tắc đèn trong phòng Hác Hảo lên, cảnh tượng đập vào mắt làm cho Hiểu Vĩ kinh ngạc đến ngây người.
Ba giây sau, chỉ nghe hắn hét lớn một tiếng: "Anh làm cái gì vậy?!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...