Edit: V-hy
Nguồn: bachngocsach
***
Cách bài trí ở tầng hai rất khác so với tầng trệt.
Không chỉ diện tích nhỏ hơn nhiều, mà vị trí trống cũng đặt một ít bàn ghế cổ xưa.
Ở góc phòng còn có một lư hương tam đỉnh.
Bên trong lô có một chùm hương thơm đang từ từ thiêu đốt, khi ngửi không khỏi làm cho tinh thần người ta chấn động.
Lên lầu hai, người hầu áo xanh liền rón rén lui xuống.
Cạnh bên cửa sổ mở rộng ra là một vị trung niên ăn mặc chỉnh tề, người trung niên tao nhã này thấy Trần Bình đi lên, không chút hoang mang buông chén trà trong tay xuống, chắp tay với hắn, cười nói: “Thì ra là Trần Bình đạo hữu đại giá quang lâm, không xuống lầu nghênh đón thật sự là thất kính, kính xin đạo hữu chớ để ở trong lòng.”
Người này cũng không có tận lực che dấu khí tức của linh lực, Trần Bình hơi dò xét một chút liền biết được cảnh giới của hắn.
“Đồ đạo hữu khách khí.
Không nghĩ tới nhiều năm không gặp, không ngờ đạo hữu đã là Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, nghĩ tới chắc không lâu sau Trần mỗ sẽ phải đổi giọng từ đạo hữu ngươi thành một tiếng tiền bối rồi!”
Trần Bình cũng ôm quyền đáp lễ, dường như lúc trước hai người đã từng quen biết nhau.
Kỳ thật không sai.
Vị nam tử trung niên trước mắt tên là Đồ Huyền Hưu, bối cảnh rất cứng.
Hắn chính là cháu ruột của Đồ Chấn Tỷ - tu sĩ Trúc Cơ duy nhất của Đồ gia.
Đồ Chấn Tỷ kinh tài tuyệt diễm, không đến năm mươi tuổi đã đột phá Trúc Cơ, đồng thời ở trên Luyện Khí nhất đạo còn rất xuất sắc.
Bên ngoài lưu truyền, nếu không phải là phân tâm luyện khí, Đồ Chấn Tỷ đã sớm tu luyện tới Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Người ta đều nói hổ phụ vô khuyển tử.
Nhưng liên tiếp ba trai hai gái của Đồ Chấn Tỷ cũng chỉ có tiểu nhi tử cùng đại nữ nhi có được linh căn, mà vẫn là linh căn hạ phẩm thấp nhất.
May mắn thay đứa con trai út của hắn có số mệnh hùng hậu, sau khi vô ý sinh tình với một nữ tử phàm nhân, thế mà lại sinh ra một nam hài có linh căn thượng phẩm.
Đồ Chấn Tỷ nỗi lòng người cha được an ủi, tự mình đặt tên cho nam hài là "Huyền Hưu”, từ nhỏ mang theo bên người bồi dưỡng.
Hơn phân nửa tu sĩ ở Thành Hải Xương đều biết, Đồ Huyền Hưu nhất định là gia chủ kế nhiệm của Đồ gia.
Mười mấy năm trước, Tứ trưởng lão đương đại của gia tộc Trần Ý Như thăng cấp Trúc Cơ, Trần gia thay nàng mời đồng đạo bày tiệc lớn.
Trong bữa tiệc, Trần Bình mười hai tuổi đi theo cha hắn, từng cùng gặp mặt Đồ Huyền Hưu một lần, sau đó liền không còn gặp lại nhau nữa.
Điểm hóa thần hồn, người tu luyện tu ra thần thức đều có năng lực nhìn qua không quên, đọc nhanh như giớ.
Cho dù chỉ gặp qua một lần, ngắn ngủi mười mấy hai mươi năm cũng sẽ không quên.
“Đâu có, Trúc Cơ biết bao khó khăn!”
“Kỳ thật không gạt đạo hữu, mấy tháng trước Đồ mỗ từng trùng kích bình cảnh Trúc Cơ một lần, cuối cùng lại thất bại thảm hại.”
“Bởi vì nguyên khí bị thương mới bị tổ phụ sai đến Kim Ngọc Các điều dưỡng, thuận tiện rèn luyện tâm tính.
Về phần trùng kích Trúc Cơ lần nữa đã là chuyện không biết năm nào tháng nào!”
Đồ Huyền Hưu chậm rãi nói, vừa cay đắng lắc đầu.
Trần Bình vừa nghe xong, cũng tiếc hận thở dài, tiếp theo nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ Đồ đạo hữu không nuốt Trúc Cơ Đan sao?”
Đồ Huyền Hưu là thượng phẩm linh căn, nắm chắc trùng kích Trúc Cơ nguyên bản có gần sáu thành.
Huống hồ dựa vào thân phận hiển hách của hắn, cho dù Đồ gia đập nồi bán sắt cũng sẽ chuẩn bị cho hắn một quả Trúc Cơ Đan phục dụng!
Cho dù Trúc Cơ đan một đạo văn cấp thấp nhất chỉ có thể gia tăng ba thành, cộng thêm thiên tư của bản thân hắn, ước chừng có chín phần tỷ lệ thành công!
Cái này giống như cảnh giới Trúc Cơ đã là đồ vật trong túi, Đồ Huyền Hưu lại biến vũ khí lợi hại thành đống sắt vụn, thất bại thảm trọng, chẳng lẽ trong đó có khúc chiết nào hay sao?
“Ôi! "
Quả nhiên, sắc mặt Đồ Huyền Hưu trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gia tộc vốn là mua cho ta một quả Trúc Cơ đan.”
“Nhưng trên đường trở về đảo, đội ngũ của gia tộc đột nhiên bị một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ xa lạ phục kích.”
“Bao gồm cả Thập Tam thúc, Thập Ngũ thúc và mấy vị đồng tộc đều bị giết sạch!”
“Tổ phụ cũng không phải là đối thủ của người nọ, trong lúc nguy cấp chỉ có thể lựa chọn vứt bỏ Trúc Cơ Đan, dẫn ra kẻ trộm.”
“Chỉ là một quả Trúc Cơ Đan đã móc rỗng tích lũy của gia tộc mấy chục năm rồi, tại hạ vạn lần không thể tiếp nhận tộc nhân vì ta mà bán tổ nghiệp.
Cho nên chỉ có thể mạo hiểm trùng kích Trúc Cơ, ai ngờ phúc duyên không đủ chung quy vẫn không thể thành công.”
Biết được nguyên do, Trần Bình nhất thời hiểu rõ, thuận miệng trấn an nói: “Đồ đạo hữu năm nay mới chỉ bốn mươi tuổi, trước đại hạn ít nhất còn có thêm một cơ hội phá giai nữa, Trần mỗ tin tưởng nhân định thắng thiên.”
Đại hạn trong miệng hắn có nghĩa là chỉ độ tuổi muộn nhất của Luyện Khí đột phá Trúc Cơ - sáu mươi tuổi.
Qua đường ranh giới này, cơ hội thành công Trúc Cơ sẽ giảm theo kiểu trượt từ vách đá xuống.
Cho dù thiên phẩm linh căn cũng không thể may mắn thoát khỏi, đây là trói buộc của pháp tắc thiên địa đối với nhân tộc, chân tiên cũng không phá được.
Vì vậy, tầm quan trọng của phẩm chất của linh căn được thể hiện ra một cách vô cùng tinh tế.
Lấy tốc độ tu luyện của hạ phẩm linh căn, không có tài nguyên sung túc phụ trợ, tu đến Luyện Khí tầng chín sợ đã sáu bảy mươi tuổi, lúc đó đã sớm bỏ lỡ đại hạn của tuổi.
Mà trung phẩm linh căn, bình thường có thể trước sáu mươi tuổi tu đến Luyện Khí đỉnh phong, có được một cơ hội trùng kích cảnh giới Trúc Cơ.
Thượng phẩm linh căn, địa phẩm linh căn sẽ có nhiều cơ hội hơn.
Về phần chủ nhân của thiên phẩm linh căn, trước Kim Đan không tồn tại khái niệm bình cảnh.
Phương thế giới rộng lớn, chín thành tu sĩ đều là linh căn hạ phẩm.
Một phần còn lại gần như là trung phẩm linh căn.
Thượng phẩm linh căn trong ngàn may ra có một.
Địa linh căn, thiên linh căn thì dù có nói vạn dặm, mười vạn dặm có được một cũng không quá đáng.
Thế lực tu chân có Kim Đan, Nguyên Anh đại năng tọa trấn, thì trung phẩm linh căn mới là trụ cột chắc chắn nhất.
Cũng giống như đương đại Trần gia, năm vị cao thủ Trúc Cơ trong tộc cũng chỉ có hai vị là thượng phẩm linh căn hiếm thấy, ba người còn lại đều là trung phẩm linh căn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...