Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Những ngày kế tiếp, cô cẩn thận quan sát, giờ giấc sinh hoạt của Viên Diệp Đình.
Ừ, buổi sáng sau khi cùng ăn sáng với ông nội xong, thì đi đến thư phòng làm việc, Uả, tại sao lại vậy nhỉ? Cho dù là tổng tài tập đoàn, anh ta cũng không cần phải đến công ty làm việc! Quá không khoa học!
Hứa Mễ Nặc bày tỏ thái độ khinh bỉ với hành động lười biếng này của Viên Diệp Đình.
Tiếp tục quan sát, thì ra Viên Diệp Đình cũng là trạch nam, không có chuyện vô cùng quan trọng, anh ta sẽ không ra khỏi cửa!
Thói quen này không tốt đâu, suốt ngày ngồi như vậy, sớm muộn gì biến thành ông chú bia bụng! Hứa Mễ Nặc tưởng tượng, Viên Diệp Đình ở tuổi trung niên có cái đầu hói, bụng phệ, rồi đột nhiên cảm thấy hình ảnh này quá là đáng sợ.
Sau đó cô im lặng nắm tay thành quyền, quả nhiên mình vẫn cần phải ly dị trước thời hạn.
Tuy nhiên, mình không nên suy nghĩ quá nhiều chuyện nhàm chán này, ông chú trung niên Viên Diệp Đình có dáng dấp ra sao cũng không có quan hệ gì đến Hứa Mễ Nặc, dù chỉ là nửa cọng lông!
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là ly dị! Ly dị!
Hứa Mễ Nặc lại khổ khổ sở sở đợi mấy ngày, rốt cuộc vào một hôm chạng vạng tối, cô nghe lén được người trợ lý bị zombie nhập xác (chính là cái người mà ngày đó đã ngăn Hứa Mễ Nặc ở cửa, sống chết không để cô đi ra ngoài đó đó, sau khi thấy chắc chắn là đầu óc của anh ta đã chét, Hứa Mễ Nặc liền lấy ngoại hiệu thân thiết như vậy) mặc âu phục màu đen đang báo cáo với anh, buổi tối có một yến hội, vô cùng quan trọng, anh phải tự mình tham dự, hơn nữa có vẻ như đối phương chỉ ở lại trong tối nay.
Hứa Mễ Nặc rát vui vẻ, thật là quá tốt rồi, anh trợ lý ơi, anh mau mang anh ta đi đi, mang anh ta đi đi! Tiểu nhân tà ác trong nội tâm của cô đang nhảy cẫng lên kêu gào hoan hô tung cờ bay phấp phới.
Bên kia, Viên Diệp Đình cau mày lại, khuôn mặt tuấn mỹ đẹp như bước ra từ bức tranh sơn dầu, sau đó anh phất tay, gật đầu đứng dậy.
Năm phút sau, trợ lý, tài xế, nhân viên bộ phận kinh doanh, vây quanh Viên Diệp Đình, mang theo khí thế như bậc đế vương mang theo quan viên ra ngoài đi tuần vậy.
Hứa Mễ Nặc lặng lẽ chống nạnh cười như điên ba phút, sau đó mới dừng lại, xoa xoa khuôn mặt đã cười đến nỗi hơi ê ẩm của mình, rồi đoan trang đi về phòng. Bắt đầu lập ra kế hoạch tác chiến.
Đối với một người chuyên nghiệp, cao cấp, khụ, ăn trộm, cho dù là trộm một cái đinh ốc, thì cũng phải có kế hoạch tỉ mỉ!
Hứa Mễ Nặc làm việc yêu công việc của mình, từ đầu đến cuối vẫn không quên thao tác làm việc thường ngày!
Sau khi trở về phòng, cô bắt đầu lên kế hoạch cụ thể, cũng chạy khắp nơi tìm kiếm công cụ có thể dùng được.
Trước tiên, cô cần có giây kẽm, tuốc nơ vít, còn có tấm card mỏng, nhưng tất cả các dụng cụ có tính uy hiếp đều đã bị Diệp thiếu đoạt mất!
Nhưng mà! Điều này sao có thể làm khó được Hứa Mễ Nặc?
Hứa Mễ Nặc nhìn chiếc tủ quần áo được đặt làm hoàn toàn thủ công ở Châu Âu trước mắt, mở nó ra, lấy mấy bộ phận bằng kim loại ở bên trong ra, thuận tiện sửa đổi lại là có thể dùng.
Hứa Mễ Nặc như chuột tìm được thùng gạo, ngón tay khẽ chuyển động, rồi chui vào!
Không tới mười giây, cô tháo được cửa tủ quần áo xuống! Hứa Mễ Nặc ngậm đinh ốc ở miệng, nghiêng người tiếp tục công việc!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...