Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Viên Diệp Đình mím chặt môi, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đầy sát ý, lại khiến cho Hứa Mễ Nặc không khỏi rùng mình một cái.
Nếu như anh biết cô chính là Ma Đạo An Kỳ, thì có phải cô sẽ chết rất thảm không? Trong phút chốc, Hứa Mễ Nặc cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, cô cảm thấy mình không thể cứ đi xuống như vậy. Phải chạy trốn, nhất định phải chạy trốn.
Nhớ tới nhứng thứ kết quả kia sẽ chọc đến Viên Diệp Đình, Hứa Mễ Nặc không dám nghĩ đến những chuyện thế nào sẽ rơi lên đầu mình?
Thật đáng sợ, tại sao cô lại chọc đến tên ác ma này chứ?
Nói cho cùng cũng là do người phụ nữ chết bầm Mạc Tình Nhu. Nếu không phải giúp cô ấy bắt tên lừa tiền kia, sao cô lại rơi vào tình cảnh này chứ?
Hứa Mễ Nặc nằm trên giường, lăn qua lộn lại suy nghĩ đủ mọi cách, cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán, cô xuất hiện trong phòng ăn với hai vành mắt thâm quầng, Viên Diệp Đình kỳ lạ nhìn cô.
Nhìn cái gì vậy chứ? Nếu không phải vì anh uy hiếp, đe dọa, bà đây cũng không đến mức quên ăn quên ngủ chứ? Hứa Mễ Nặc không ngừng oán thầm, trên mặt cực kỳ ai oán, cực kỳ đáng thương nhìn Viên Diệp Đình.
Ánh mắt hai người lơ đãng nhìn nhau, nhưng trong mắt Viên lão gia cùng với sự từng trải của ông cụ có thể đưa ra kết luận, tối qua chắc chắn Diệp Đình rất cố gắng.
Không tệ, không tệ, chắc chắn không lâu nữa ông có thể ôm chắt rồi. Viên lão gia cười ranh mãnh, vui mừng nháy mắt nhìn Viên Diệp Đình, còn nhìn chằm chằm về phía Hứa Mễ Nặc.
Trong lòng Hứa Mễ Nặc cảm thấy vắng lặng. Ông à, ông có thể có chút phản ứng của trưởng bối chứ? Cảm giác hại được con gái nhà lành rất có ý nghĩa sao?
Lúc này, hiển nhiên Hứa Mễ Nặc cũng quên mất cô và người này là vợ chồng hợp pháp.
Sau khi ăn áng xong, Hứa Mễ Nặc lập tức trở về phòng, khổ sở tìm cách trốn.
Viên Diệp Đình nói qua, xung quanh Viên gia đều có hệ thống tia laze, ngay cả một con ruồi cũng không lọt.
Vậy cô còn lớn hơn ruồi nhiều lần, không phải sẽ bị tia hồng ngoại cắt thành thịt sao?
Hứa Mễ Nặc cảm thấy thế giới này thật hiểm ác. Nhưng mà, cô sẽ không chút từ bỏ, không phải chỉ là tia laze thôi sao? Hồi trước khi hành nghề, cô còn thiếu sao? Không cần sợ.
Hứa Mễ Nặc hít sâu một hơi, chuẩn bị ‘Vượt ngục!’
Phương án 1.
Xé drap trải giường, buộc chung một chỗ, tụt từ cửa sổ xuống.
Qua tình hình cùng thám thính, Hứa Mễ Nặc cũng đã thấy một cửa sổ trên tầng cao, có thể mở ra ngoài. Cho dù ngoài là đại dương mênh mông nhưng chỉ cần ra ngoài là tốt rồi. Dù sao, Hứa Mễ Nặc cũng biết bơi, chỉ mệt và khổ thôi cũng còn tốt hơn việc cô ngày ngày phải lo lắng, đề phòng, ăn bữa trước lo bữa sau.
Nhưng mà, tầng đó thật sự cao. Nhắm mắt, thôi được rồi, không có cách nào, chỉ cần nhìn một chút mà Hứa Mễ Nặc cảm thấy hoa mắt, choáng váng.
Nhưng tất cả đều vì mạng sống, nghĩ đến sau này ra ngục, có thể ăn ngon ngủ yên, hưởng thụ cuống sống hạnh phúc, Hứa Mễ Nặc đã tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nhưng cao như vậy thì biết làm thế nào chứ?
Hứa Mễ Nặc đi qua đi lại trong phòng, tay không ngừng xoa cằm, giống như đang vuốt râu vậy.
Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn lên giường, đúng là quá ngốc, đây không phải là sợi dây tốt nhất sao? Đúng là không tìm đâu xa, từ thiên nhiên, không ô nhiễm. Không phải nói nhiều, mấy ngày nay Hứa Mễ Nặc đã đích thân cảm thụ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...