Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Không đúng! Vì ánh mắt mẹ nhìn mình... có điểm lạ!

Quả nhiên! Một giây tiếp theo, cô đã nghe được giọng nói chỉ hận rèn sắt không thành thép của mẹ: “Người đàn ông tốt như thế này, tại sao vẫn chỉ là vị hôn phu, lát nữa đi lĩnh chứng luôn đi, con gái của mẹ sao có thể vô dụng như vậy được!”

Hứa Mễ Nặc bị dọa sợ! Mẹ ơi, ngay cả chuyện Viên Diệp Đình nhô ra từ nơi nào mẹ cũng còn chưa hỏi đâu?

Lão Liễu ơi, thái độ của bà dành cho con gái ruột của mình có thể đừng quá khinh suất như vậy được hay không! Hứa Mễ Nặc không thể phản ứng kịp được đâu!

Thấy Hứa Mễ Nặc không có phản ứng, Vi Liễu quan sát Hứa Mễ Nặc từ trên xuóng dưới, chỉ thấy cái đầu nhỏ lọt thỏm trong bộ trang phục đỏ phối hợp với màu xanh lá, bà lại càng đau lòng ôm đầu muốn nhét Hứa Mễ Nặc vào bụng sinh lại.


Vi Liễu nặng nề thở dài: “Haizzz! Đều là con cái cả, sao con nhà mình lớn lên có cái dạng này, mà có thể chung một chỗ với một người xuất sắc như Diệp Đình, đúng là gặp vận cứt chó mà!”

“Bác gái đừng khổ sở, mặc dù tiểu Nặc hơi kém, nhưng cháu cũng không ngại.”

Để ý cái em gái anh ấy! Cái gì gọi là hơi kém, hơi kém cái em gái anh ấy!

“Được được được, Diệp Đình đứng lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi đi, cháu mau vào ngồi xuống uống ly nước!” Vi Liễu chuyển buồn dang vui, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ấp ám như mặt trời mùa xuân vậy, kéo Viên Diệp Đình vào phòng.

Bị hai người cùng lựa chọn bỏ quên mất ở ngoài cửa, Hứa Mễ Nặc run rẩy chậm rãi đưa ra tay dừng lại ở giữa không trung, vất vả lắm mới tỉnh lại chuẩn bị đi cửa theo, lại phát hiện, cửa! Đã! Đóng! Rồi!

Mà Viên Diệp Đình vừa mới vào cửa cũng tự nhiên biết điều này, nhưng anh không mở miệng nhắc nhở Vi Liễu, chẳng qua là trong lòng bắt đầu chú ý tới động tĩnh ngoài cửa.


“Mẹ! Mẹ mở cửa ra đi! Con là con gái của mẹ mà! Sao mẹ có thể làm như vậy được?” Cô chỉ có gào mồm khóc lóc, nước mắt cuồn cuộn như nước sông Hoàng Hà vậy!

Hứa Mễ Nặc lấy hai tay đập cửa, đã không dùng ngôn ngữ nào hình dung cảm xúc đau khổ của mình vào lúc này được nữa!

Lão Liễu, mẹ đã là cấp bậc bà bác rồi, còn không có sức đề kháng với trai đẹp như vậy, mẹ muốn cha đội mồ làm xác chết vùng dậy cho mẹ nhìn sao?

Mà Vi Liễu đang suy nghĩ dành thời gian nói chuyện với Viên Diệp Đình, dường như không nghe được tiếng gọi tê tâm liệt phế của Hứa Mễ Nặc ngoài cửa kia, Viên Diệp Đình cũng vẫn duy trì nụ cười nghiêm túc lắng nghe, cũng rất có lễ phép trả lời các câu hỏi của Vi Liễu.

Mấy phút sau, Viên Diệp Đình mới “Có lòng tốt” mở miệng: “Bác gái, có vẻ như tiểu Nặc còn chưa vào cửa đâu.”

“Tiểu Nặc?” Vi Liễu suy nghĩ khoảng một phút, mới nhớ ra tiểu Nặc là tên của con gái mình, bà quay đầu nhìn lại, quả nhiên ngoài Viên Diệp Đình và đống quà tặng chất thành núi ở trong phòng, thì đúng là không thấy bóng dáng của Hứa Mễ Nặc đâu!

Lúc này bà mới đứng lên đi ra ngoài mở cửa, còn không quên nói xin lỗi với Viên Diệp Đình: “Diệp Đình cháu có thể bỏ qua cho, khi còn bé đầu của tiểu Nặc nhà bác đã từng bị cửa kẹp qua, thỉnh thoảng chỉ số thông minh sẽ tụt xuống, cháu nhìn xem, ngay cả cửa nhà mình cũng không biết được tiến vào.”

- -----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui