Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Viên lão gia kéo lấy tay của Hứa Mễ Nặc tận tình khuyên bảo, sau đó không biết tại sao lại móc một chiếc vòng ngọc từ trong túi ra: “Ông nội rất thích tiểu Nặc, đây là vòng ngọc mà bà nội cháu nói muốn truyền cho con dâu, bây giờ ông nội đại diện bà ấy giao cho cháu.”
Nước mắt của Hứa Mễ Nặc đã thật sự sắp hóa thành băng rồi, vừa định giãy giụa, Viên Diệp Đình đã lấy tay ôm lấy người cô qua lớp áo khoắc, khiến Hứa Mễ Nặc lại không thể động đậy được!
Ông nội cảm khái đeo vòng ngọc vào tay Hứa Mễ Nặc: “Từ giờ trở đi, cháu chính là người của Viên gia.”
Hứa Mễ Nặc tràn đầy tuyệt vọng, người địa cầu đã không thể nào ngăn cản ông cháu các ông cưới dân nữ!
Trăng sáng sao thưa, ánh sáng xanh nhạt rực rỡ chiếu vào trên trần nhà kết hợp hoàn mỹ với cửa sổ sát đất hiện đại, loáng thoáng có thể thấy được vườn hoa lối đi của tòa lâu đài có lối kiến trúc giống như thời trung cổ ở trong bóng tối.
Không gian lớn yên tĩnh lộ ra vẻ tôn quý không chỗ nào không có, nếu Hứa Mễ Nặc ở trong gian phòng nhỏ của mình, cô tuyệt đối sẽ không thể thấy được cảnh sắc như vậy, sự khác biệt hoàn toàn này khiến cho người ta cảm thấy hoảng hốt như không ở cùng một thế giới với nơi này.
Nhưng mà... bây giờ Hứa Mễ Nặc hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức!
Hứa Mễ Nặc buồn bã nhìn mình trong gương, mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của đàn ông, cho dù có cài đến cái cúc áo trên cùng, Hứa Mễ Nặc vẫn cảm thấy xương quai xanh của mình đang lộ ra!
Vừa rồi quản gia tới nói xin lỗi, bởi vì đã rất lâu rồi Viên thị không có nữ chủ nhân, vì vậy không có trang phục của nữ, rồi bảo mình mặc tạm áo sơ mi cũ của Diệp thiếu làm áo ngủ.
Mẹ nó, vừa nhìn đã biết mình vừa bị dính bẫy!
Nhưng mình không thể nói gì cả, cho dù không có vụ nổ đột ngột kia thì chiếc áo sơ mi của mình cũng đã bị rách tơi bời, mình không có lựa chọn khác à!
Hứa Mễ Nặc cẩn thận kéo qua kéo lại áo sơ mi, sau đó lại than thờ, mái tóc vừa gội đang để xõa ra trực tiếp rơi vào ngực.
Sau đó làm ướt luôn phần áo sơ mi trước ngực, chú thỏ trắng bên trong chợt như ẩn như hiện.
Hứa Mễ Nặc vội vàng lấy khăn lông lau mạnh, muốn lau khô nước trước ngực!
Nhất định! Không thể! Để cho Viên Diệp Đình này sinh hiểu lầm với không gian này! Mình không thể để phát sinh cái gì vào ban đêm được!
Hứa Mễ Nặc sử dụng sức lực từ thời bú sữa mẹ, thét lên khẩu hiệu vang dội.
“Dùng sức, dùng sức lau, cố lên, dùng nhiều lực hơn.”
Viên Diệp Đình đang nghe báo cáo ở phòng khách, đột nhiên nghe thấy động tĩnh “Sục sôi ngất trời “ truyền tới từ trong phòng vệ sinh, anh không tự chủ được nâng hàng lông mi dài, cô nàng này, thì ra đóng cửa là bốc lửa như vậy sao?
Lại nhìn sắc mặt của mấy vệ sỹ, bọn họ cố gắng ngụy trang trấn định, nhưng là lông mi đang run rẩy dữ dội!
Người phụ nữ có thể lọt vào mắt xanh của Diệp thiếu, chắc chắn là có nguyên nhân, chúng ta đều không nghe được gì cả!
Sau đó bọn họ lại nghe thấy tiếng thét “A!”
Mấy vệ sỹ vốn đang cố gắng làm mặt lạnh nhất thời thay đổi sắc mặt.
Huyệt Thái dương của Viên Diệp Đình giật giật, anh khoát tay để bọn họ đi xuống trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...