Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng lẽ thật sự có thể giúp được Viên Diệp Đình?
Hứa Mễ Nặc lập tức đi tới chỗ đứa bé trai kia đứng trước đó, kích động đưa tay ra: “Lúc ấy cậu ta đứng ở chỗ này, đại khái là cao bằng này...”
Sau đó cô chợt nghe được tiếng đâm quỷ dị, Hứa Mễ Nặc nhất thời cứng đờ cả người!
Haiz, mình có chuẩn bị dùng vũ khí sắc bén cuối cùng đâu, sao nó lại quỷ dị ra sân vào thời khắc này!
Sau lưng áo sơ mi của Hứa Mễ Nặc đột nhiên rách tung tạo thành khoảng trống lớn, da thịt bên trong giống như là chính cô vừa mới nói, trắng nõn có thể bị ánh lửa xuyên thấu!
Cùng khiến cho người ta không dời tầm mắt ra được là, đường nét mềm mại sau lưng Hứa Mễ Nặc còn có một chiếc đuôi phượng trông rất sống động, đuôi phượng được làm thành viền áo ngực, rực rỡ chói mắt trên lưng Hứa Mễ Nặc.
Có thể tưởng tượng được con phượng hoàng ưu nhã đang giang cánh trước ngực Hứa Mễ Nặc, khiến người ta muốn men theo dấu vết của phượng hoàng, tìm được “Tiên cảnh “ trên người cô, ngay cả vệ sỹ mặc âu phục đen được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng nhất thời quên dời mắt đi.
Hứa Mễ Nặc giữ nguyên động tác cứng đờ thật sự muốn rơi nước mắt như mưa, không sai, chiếc áo lót đầy màu sắc tuyệt đẹp hình phượng hoàng này và chiếc quần lót chữ T vừa rơi ra kia chính là một bộ!
Áo sơ mi đã được đặc biệt chỉnh sửa lại, nếu hai tay mình dùng sức hướng lên thì sẽ lập tức bị rách.
Kế hoạch nguyên bản của cô là, nếu quần lót không đủ để kích thích Viên lão gia, thì sẽ dùng áo lót gợi cảm để open hình tượng hoang dã phóng đãng của mình ra.
Nhưng mình đã từ bỏ kế hoạch này rồi mà, tại sao lại rách đúng lúc này, mình thật sự muốn đào một cái động chui xuống quá!
Nhưng một giây kế tiếp, có một chiếc áo khoác hơi rách tươm bao lấy người mình.
Viên Diệp Đình bao lấy người cô rồi kéo cô vào trong ngực, cả quá trình anh không nói gì nhưng sắc mặt dường như càng thêm khó coi, cánh tay dài dùng sức làm cho Hứa Mễ Nặc cảm thấy hơi đau.
“Trang phục của tiểu Nặc cũng bị rách?” Đang lúc ấy, Viên lão gia và quản gia cùng đi tới.
Hứa Mễ Nặc áo khẩu không nói được gì, không phải bị lửa và mảnh vụn của vụ nổ làm hỏng, mà là do cháu đã táy máy chân tay, nhưng sao cô có thể nói lời này ra được.
Cũng may là Viên lão gia cũng không cần Hứa Mễ Nặc trả lời: “Tiểu Nặc bị dọa sợ rồi, hôm nay đừng trở về nữa, cháu hãy ở lại Viên gia nghỉ ngơi đi!”
Này này này? Hứa Mễ Nặc trợn hai mắt.
Tại sao tất cả mọi chuyện ở biệt thự Viên thị, đều phát triển theo chiều hướng hoàn toàn không thể dự tính được?
Hứa Mễ Nặc nghẹn ngào lắc đầu, nhưng áo khoác của Viên Diệp Đình rất lớn, động tác vốn không có hàm lượng kỹ thuật gì, nên không ai có thể thấy rõ được động tác lắc đầu của Hứa Mễ Nặc.
Lúc Hứa Mễ Nặc đang muốn liều mạng lắc đầu, cô lại nghe thấy Viên Diệp Đình trầm thấp ừ đáp lại.
Ừ cái em gái anh ấy, lão tử mới không cần cô nam quả nữ sống chung một phòng bắn nhau với anh!
Lâm thất bại run rẩy kêu gào: “Cái đó, ông nội cháu vẫn nên trở về thì hơn, nếu cháu về muộn mẹ cháu sẽ lo lắng.”
“Ở nhà chồng tương lai một đêm thì có gì phải lo lắng, chẳng lẽ Viên gia chúng ta ăn thịt người sao? Bây giờ cháu mặc trang phục xốc xếch về nhà mới là thật sự nguy hiểm đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...