Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ngay cả khi Ninh Tiệp không nói, muốn đứng im không làm gì thì từ xa đang vang lên tiếng cười hào sảng của Viên lão gia: “Tiểu Nặc à, ông không nhìn nổi nữa, con thả diều thật kém!”
Viên lão gia không chút lưu tình nói tiếng lòng của mọi người.
“Ông nội, sao ông có thể nói thẳng như vậy chứ?” Hứa Mễ Nặc dận chân. Cô cũng rất mệt mỏi nha, chạy tới chạy lui lâu như vậy ai biết được cái diều này không hợp bát tự với cô, lại có thể bất khuất như vậy chứ?
“Tiểu Nặc à, không phải ông nội nói thẳng. Ông nội đứng trên tầng nhìn lâu như vậy rồi, nhưng sao con có thể khiến chỗ diều thành như vậy chứ?” Viên lão gia cũng cảm thấy khó hiểu, thả diều là chuyện cực kỳ đơn giản sao? Gió lên là diều lên, thả tay, chạy, vài phút là xong rồi. Không hiểu sao đứa bé này có thể ngốc như vậy?
“Ông nội, không phải lỗi của con là do cái diều này. Nhất định là vì thợ làm diều không tốt hoặc có lẽ nó có thù oán với con. Thả rơi hết cả!” Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc rất thành thật, đối với trò thả diều này, cô cũng cảm thấy cực kỳ tức giận.
“Ai, chiếc diều đáng thương!” Viên lão gia cũng không nói gì khác, than thở một câu nhưng lại khiến tất cả mọi người cười to.
Hứa Mễ Nặc đứng tại chỗ, vẻ mặt thẹn thùng.
“Ông nội, mọi người đang nói gì, sao vui vẻ như vậy chứ?” Lúc này, Viên Diệp Đình cũng không nhịn được mà xuống góp vui, thấy mọi người cười nghiêng ngả, anh thuận miệng hỏi.
“Diệp Đình à, con tới thật đúng lúc! Mọi người đang nói chuyện Tiểu Nặc thả diều đó. Con thử nói xem có phải vợ con quá ngốc hay không nhỉ?” Viên lão gia thấy cháu trai không nhịn được trêu chọc một câu.
Viên Diệp Đình thấy ông nội cười vui vẻ như vậy, trong lòng cũng rất vui. Sức khỏe của ông nội không tốt nên cười nhiều.
“Tiểu Nặc vốn ngốc, không phải ông nội không biết chuyện này!” Vốn tưởng Viên Diệp Đình tươi cười như vậy sẽ nói chuyện gì đó dễ nghe nhưng không ngờ anh cũng nhạo báng cô cùng mọi người.
Trong chớp mắt, Hứa Mễ Nặc tức giận muốn bộc phát, bước chân lên định chơi xấu anh. Nhưng Viên Diệp Đình đã nhìn thấu ý đồ của cô từ trước, lắc người tránh thoát công kích của cô, ôm cô vào lòng, cười nói: “Được rồi, đừng tức giận, Tiểu Nặc chúng ta ngốc thế nào nhưng cũng đáng yêu mà!”
Trong câu nói đầy sự yêu chiều và ân ái khiến cho Hứa Mễ Nặc đỏ mặt. Người này uống lộn thuốc sao? Sao lại nói với cô như vậy chứ?
Ông cụ nhìn dáng vẻ hai người, cười nói: “Đúng rồi, Tiểu Nặc quả thật rất đáng yêu, nhưng chỗ diều này cũng thật đáng thương mà!”
Thấy ông cụ vẫn nói mình chuyện gây chuyện, Hứa Mễ Nặc định phản bác nhưng không tìm được lời nào, không thể làm gì khác là đỏ mặt, cúi thấp đầu. Nếu như không phải Viên Diệp Đình giữ cô thì đoán chừng có lẽ cô sẽ ngã quỵ mất.
Viên Diệp Đình thấy dáng vẻ xấu hổ của cô, không nói hai lời, xắn tay áo lên hỗ trợ.
Hứa Mễ Nặc thấy Viên Diệp Đình muốn thử, lần này cô cảm thấy rất vui vẻ.
Rốt cuộc cũng có người chứng minh giúp cô.
Nhất định chỗ diều này có vấn đề. Cô chắc chắn Viên Diệp Đình nhất định không thành công.
Nhưng cô không biết rằng, chỗ diều không bắt mắt này đều là nghệ nhân làm diều nổi tiếng trong nước làm.
Từ sau khi Viên Diệp Đình biết Hứa Mễ Nặc rất thích thả diều, anh đã đặt làm diều hoàn toàn thủ công. Nếu trong thành phố đây cũng là một thứ cực kỳ có giá trị không phải là hàng vỉa hè, tốn vài đồng là mua được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...