Hào Môn Vui Nhộn Vợ Nhỏ Đến Cậy Cửa
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ninh Tiệp còn nhỏ như vậy, cũng không lớn hơn cô hồi đó là bao. Sau này, cậu còn cả một chặng đường dài phía trước, không nên chỉ đắm chìm trong cừu hận như vậy.
Hơn nữa, cho dù chân tướng sự việc là gì, cô cũng tin tường Viên Diệp Đình thật sự thích Ninh Nhược Phần mà Ninh Nhược Phần cũng thật sự thích Viên Diệp Đình.
Chuyện hai người yêu nhau là chuyện cá nhân giữa hai người họ, người ngoài sẽ không hiểu được.
Cái gọi là đúng hay sai cũng không thể dựa vào bề ngoài là có thể hiểu được.
Cho nên, Ninh Tiệp không nên hận Viên gia và tự phong bế bản thân như vậy.
Cho dù Hứa Mễ Nặc biết cô không có lập trường hay tư cách quản những chuyện này. Nhưng cô vẫn muốn trước khi mình rời đi có thể làm vài chuyện cho Viên Diệp Đình, dù chỉ là chuyện nhỏ.
Cho nên, dù Ninh Tiệp thường xuyên không thèm để ý đến cô nhưng Hứa Mễ Nặc vẫn mặt dày mà xuất hiện.
Quen lối đến phòng Ninh Tiệp, Hứa Mễ Nặc gõ cửa, đợi một lát rồi mới đẩy cửa đi vào.
Đây là quy định của Ninh Tiệp, nếu ai không gõ cửa đã đi vào thì thằng bé có thể tức giận cả ngày, không ăn không ngủ, chỉ nhìn cửa chằm chằm.
Người coi việc ăn uống là điều hiển nhiên như cô khiến Hứa Mễ Nặc cảm thấy việc nhịn đói và không ngủ này rất khó hiểu.
Nhìn một lúc thì cứ nhìn, chứ việc gì phải nghiêm trọng như vậy chứ?
Cho nên người không tim không phổi như Hứa Mễ Nặc cũng không thể hiểu được bệnh tự kỷ đắt tiền như vậy. Nhưng cô lại thường xuyên phát điên.
Nhưng mà, không thể không nói, sự kiên trì của Ninh Tiệp cũng có hiệu quả. Dù sao, lần nào tới, Hứa Mễ Nặc cũng đều làm theo quy định. Có lẽ chính vì vậy, cho dù Ninh Tiệp không cho cô sắc mặt tót nhưng thỉnh thoảng vẫn phối hợp một chút xíu.
Nhưng một chút này cũng khiến Hứa Mễ Nặc cảm thấy rất tốt rồi. Xem ra, cô có thiên phú làm bác sĩ, Hứa Mễ Nặc vênh mặt nghĩ.
Sau khi vào cửa, Hứa Mễ Nặc phát hiện Ninh Tiệp mang vẻ mặt ai oán, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“thiếu gia, bên ngoài có gì đáng nhìn vậy chứ? Ngày nào cũng nhìn không chán sao?” Hứa Mễ Nặc cảm thấy chuyện trạng thái ngẩn người ngắm cảnh như vậy không hề có chút hay ho nào.
Ninh Tiệp không nói gì cũng không quay đầu lại, vẫn giữ nguyện trạng thái như vậy.
Hứa Mễ Nặc thấy cậu như vậy vì vậy cũng không nói gì, lặng lẽ đi xung quanh, chờ Đại thiếu gia khôi phục tinh thần.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức đầu Hứa Mễ Nặc cũng sắp gục xuống bàn, Ninh Tiệp mới chậm rãi quay đầu, nhìn Hứa Mễ Nặc sắp ngủ gật, ngồi khoanh chân trên giường.
Mặc dù, động tác của Ninh Tiệp rất nhẹ nhưng Hứa Mễ Nặc đã tỉnh táo lại.
“Này, thiếu gia, cậu đã có tinh thần rồi hả?” Hứa Mễ Nặc dụi mắt, đùa giỡn nói.
Ninh Tiệp không trả lời, vẫn trầm mặc như cũ.
“Cái gì chứ? Chúng ta ra vườn hoa chơi đi!” Hứa Mễ Nặc ngủ một lúc nên rất có tinh thần, hào hứng đề nghị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...