Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đáng chết là, một màn này vừa lúc bị Sở Thiến Thiến và Viên Diệp Đình đang đi vào cửa nhìn thấy.
Trong chốc lát phòng khách lặng ngắt như tờ.
Sở Thiến Thiến vui mừng như gặp được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Mục đích của cô ta là gây rắc rối cho Hứa Mễ Nặc, nhưng còn chưa động được vào cô ta mà bản thân đã tức gần chết.
Muốn ra ngoài đi dạo, thay đổi mạch suy nghĩ, vừa lúc ở cổng gặp Viên Diệp Đình đi làm về, cô vội vàng bước tới chào hỏi, hình như tâm tình Viên Diệp Đình rất tốt, không lạnh nhạt với cô ta.
Vốn cho rằng vận may chỉ đến thế này là cùng. Sở Thiến Thiến cười duyên dáng đi theo Viên Diệp Đình vào cửa, muốn làm cho Hứa Mễ Nặc thêm ngột ngạt.
Không ngờ vừa vào cửa, niềm vui ngất trời đã lù lù ngay trước mắt, bây giờ, cuối cùng cô ta cũng nắm được thóp của Hứa Mễ Nặc, hừ, xem con nha đầu này chết như thế nào!
Dám động vào Di Ái Chi Tâm của nhà họ Viên?! Cô ta đã sớm đoán được, người phụ nữ này có mưu đồ!
Nhưng mà sao dã tâm của cô ta lại lớn như vậy, dám trộm Di Ái Chi Tâm, thật đúng là lòng tham vô đáy!
Sở Thiến Thiến dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nhục mạ Hứa Mễ Nặc này: “Ôi, đẩy chẳng phải là Di Ái Chi Tâm sao? Hứa tiểu thư, sao nó lại rơi ra từ người cô vậy?”
Lúc này Hứa Mễ Nặc vẫn đang duy trì tư thế ngã rạp trên đất, nghe thấy câu hỏi của Sở Thiến Thiến, cô đứng dậy, động tác cứng ngắc, không trả lời.
Sở Thiến Thiến vì thấy Hứa Mễ Nặc im lặng nên cho đây là hành vi ngầm thừa nhận là ăn cắp. Lời nói càng thêm không kiêng nể: “Bảo sao, ban nãy Hứa tiểu thư nói là bị miễn cưỡng phải vào nhà họ Viên, hóa ra là vì Di Ái Chi Tâm à. Vốn đang nghĩ gia thế của Hứa tiểu thư trong sạch, tuy tố chất không cao nhưng dù sao nhân phẩm cũng không tệ, không ngờ, đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà!”
Sở Thiến Thiến nói bóng nói gió, nhưng Hứa Mễ Nặc coi như không nghe thấy gì, bây giờ cô chỉ quan tâm đến ý kiến của Viên Diệp Đình.
Ngẫm thấy bản thân mình cũng thật đen đủi, bị bắt ngay tại trận.
Đã đến nước này, chắc chắn Viên Diệp Đình sẽ cho cô ăn đủ.
Vẻ mặt Hứa Mễ Nặc buồn bã, chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Vì vậy cô không nói gì, đứng ngây ra đó, không biện hộ, chỉ im lặng.
Lúc này nội tâm Viên Diệp Đình rất phức tạp.
Anh tận mắt thấy Di Ái Chi Tâm rơi ra từ trong túi Hứa Mễ Nặc, nhưng anh cũng thấy Hứa Mễ Nặc không để ý an nguy đi cứu Ninh Tiệp không hề có quan hệ gì với cô.
Thật ra nếu như cô không cứu Ninh Tiệp, bản thân cô cũng sẽ không ngã sấp xuống, như vậy dĩ nhiên Di Ái Chi Tâm sẽ không bị phát hiện.
Nhưng cô lại cứu.
Nhiều ngày chung đụng như vậy, tuy Viên Diệp Đình không hiểu quá rõ về Hứa Mễ Nặc, nhưng anh tin, Hứa Mễ Nặc không phải loại người vô duyên vô cớ nổi lòng tham trộm đồ.
Huống hồ, bây gườ cô còn là vợ danh chính ngôn thuận, Viên Diệp Đình cảm thấy mình phải làm gì đó.
Vì vậy anh ngăn Sở Thiến Thiến ngừng nói mấy lời vô nghĩa, đi đến trước mặt Hứa Mễ Nặc đang im lặng, không nói gì nhìn cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...