Thời gian chờ đợi bao giờ cũng gian nan như vậy. Rõ ràng không đến hai mươi tư giờ. Thi Tĩnh
lại cảm thấy gian nan vô cùng. Nói với bố đêm nay không về, Thi Tĩnh ở
tạm một đêm trong phòng trọ của Lạc Du. Cô định ngày mai lại đưa đứa trẻ trực tiếp đến tìm Vân Dật Bạch. Đương nhiên, tất cả đều phải giấu Lạc
Du.
Chăm chú nhìn đứa bé đang say ngủ giữa hai người, Thi Tĩnh
suy nghĩ đăm chiêu cẩn thận nhìn đứa con của Lạc Du, cô nhịn không được
mà lên tiếng, "Một mình nuôi một đứa trẻ chắc vất vả lắm nhỉ?"
Lạc Du chợt ngẩng đầu, dịu dàng nở nụ cười, "Không khổ cực, dù có vất vả,
chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của nó, khổ thế nào cũng
không sao cả!" Vuốt hai má non nớt của con trai, cô cười vô cùng hời
hợt, nhưng rất thỏa mãn.
"Lạc Du..." Thi Tĩnh mở miệng gọi cô ấy, "Em thật lợi hại!"
Phải có ý chí như thế nào mới khiến một cô gái mười mấy tuổi có thể một mình nuôi một đứa trẻ, nuôi lớn như thế này? Cô không thể tưởng tượng được
em ấy có thể làm được như vậy.
"Lợi hại?" Lạc Du cười cười, "Em
không lợi hại. Em chỉ đang quý trọng mỗi một người ở bên cạnh mình!" Cô
ao ước một gia đình, muốn có một gia đình, cho nên mới gắt gao giữ chặt
sinh mạng nhỏ bé này trên tay. Đứa bé đáng thương này phải chịu khổ theo cô.
Cúi đầu ngắm bàn tay thằng bé được nắm chặt trong tay mình,
Thi Tĩnh bình tĩnh mở miệng, "Em, không nghĩ đến chuyện tìm bố đứa bé
à?"
Động tác cứng đờ, Thẩm Lạc Du liếc mắt nhìn cô một cái rồi vội thu mày, "Không đâu!"
"Vì sao? Anh ta đã làm chuyện đó thì hãy để anh ta chịu trách nhiệm!" Thi Tĩnh bực mình nói.
"Anh ấy, có lẽ không cần con của em!"
"Em không nói, anh ta làm sao biết được? Có khi anh ta sẽ lấy em!" Thi Tĩnh vội nói.
Tựa như ý thức được điều gì. Thẩm Lạc Du bỗng ngẩng đầu nhìn Thi Tĩnh, run
rẩy lên tiếng, "Chị, biết đó là ai à?" Giọng nói có hơi kích động.
"Không! Chị không biết!" Thi Tĩnh vội phủ nhận. Lời vừa ra khỏi miệng tức khắc khiến cô cau mày. Giống như là chưa đánh đã khai.
Đột nhiên, Thẩm Lạc Du trở nên trầm mặc, thật lâu sau mới chậm rãi ngồi thẳng người, quay đầu chăm chú nhìn Thi Tĩnh.
"Chị Tĩnh, chị không cần lo lắng cho em!"
"Chị? Chị có lo lắng gì đâu? Chị chỉ không yên tâm khi thấy em một mình cực
khổ nuôi đứa nhỏ, em cần phải để cho người đó chịu trách nhiệm!" Thi
Tĩnh cười gượng, giả bộ không biết.
"Chi Tĩnh, kỳ thật, anh ấy
không nhận ra em cũng rất bình thường!" Thầm Lạc Du nâng khóe miệng,
"Căn bản cũng không thể nói giữa em và anh ấy đã có gì. Chẳng qua là vì
có đứa con của anh ấy, em... mới không quên được!" Cô là người có lòng
tham, lúc trước lựa chọn anh ấy, chỉ vì muốn có một gia đình ấm áp. Bây
giờ lại bởi vì có ràng buộc cùng anh mà chậm chạp không chịu rời khỏi
thế giới của anh.
Cô quá tham lam.
"Không quên được thì phải giành lại, có lẽ sẽ có kết quả mà em không tưởng được!" Thi Tĩnh nắm tay em ấy cổ vũ.
Thẩm Lạc Du lặng lẽ lắc đầu. Không thể quên được anh ấy, đôi mắt hờ hững cùng câu nói thẳng kia, tôi không quen cô!
"Vì sao không? Không biết chừng anh ấy sẽ bằng lòng lấy em!" Thi Tĩnh vội nói.
Lời này có ý là...
"Chị Tĩnh, chị đã làm gì rồi?" Nếu như đã biết, cô sẽ nói thẳng. Cô không hề nghĩ rằng do cô đã khiến bọn họ phải xa nhau.
"Chị? Chị có thể làm gì chứ? Em suy nghĩ nhiều rồi!" Thi Tĩnh vội phủ nhận.
"Chị Tĩnh, em thật sự không cần! Đây là vấn đề của em. Chẳng lẽ, chị định
đuổi em đi nên mới làm như vậy sao?" Cô chưa từng nghĩ muốn phá hoại
cuộc sống hiện tại của anh, cũng có lẽ từ khi nghe được câu nói kia của
anh, cô đã tự nói với mình là đã hết hy vọng!
"Không, chị không
có ý này!" Thi Tĩnh vội nói, "Em trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy. Chị... chị chỉ là thấy em làm thế không đáng!"
"Chẳng có gì là đáng hay không đáng. Kỳ thật, cũng không thể trách anh ấy! Chị Tĩnh, chỉ cần hai người có thể sống tốt, em không sao cả!"
"Không!" Cô chợt hiểu ra nhìn Lạc Du, "Em biết rồi à?"
Thẩm Lạc Du gật đầu cười. Nụ cười thuần khiết không một tia oán hận. Cái này càng khiến Thi Tĩnh thêm đau lòng vì em ấy.
Cắn chặt môi thật lâu cô mới lên tiếng, "Chị nhất định phải làm cho rõ!"
Một cô gái tốt đẹp như vậy, tại sao anh ấy có thể cô phụ chứ?
Vậy còn mình?
Một tiếng nói khác vang lên từ tận đáy lòng.
Thi Tĩnh sững sờ tại chỗ yên lặng không nói gì.
Cô... chẳng là cái gì cả.
"Có kết quả rồi sao?" Vân Dật Bạch hỏi cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Không nghe được đáp án, anh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người vừa đến.
Đập vào ánh mắt là một bóng người khiến anh cau mày, nhất thời bực mình
nhìn lên khuôn mặt, đặt cây bút trong tay xuống, anh trầm giọng nói, "Ai cho cô vào đây?"
Dương Chi La giơ giơ đồ ăn khuya trong tay, dịu dàng cười nói, "Em đến để đưa đồ ăn khuya cho anh! Không thấy anh ở
nhà, cho nên..."
"Dương tiểu thư, phòng làm việc của tôi không
phải ai cũng có thể vào, cô hành động tùy tiện như vậy, tôi có thể lấy
tội danh gián điệp thương mại để tố cáo cô!" Bỗng chốc đứng lên từ sau
bàn làm việc, lạnh lùng nhìn cô, "Đi ra ngoài!"
Đáy mắt hiện lên vẻ ảm đạm, Dương Chi La đưa tay đặt mạnh đồ ăn lên bàn, trong đôi mắt đẹp hiện lên tia lửa.
"Vân Dật Bạch, sao anh có thể đem lòng tốt của em dẫm nát dưới chân vậy?"
"Vì sao không thể? Cô chưa từng làm thế sao?" Vân Dật Bạch cười lạnh. Rốt
cuộc cô cũng chỉ là một đại tiểu thư tùy hứng. Không tiếp nhận được lời
từ chối của bất luận kẻ nào.
"Em sai rồi, em đã nhún nhường thế rồi, vì sao anh không chịu tha thứ cho em?" Lòng tự phụ khiến cô kiêu ngạo và tùy hứng.
Đáy lòng cười lạnh một tiếng, Vân Dật Bạch nhếch môi giễu cợt, "Giết người, xin lỗi là có thể xong sao?"
"Lỗi của em không phải là giết người!" Dương Chi La gầm nhẹ, lại ngẩng đầu,
khóe mắt đẫm lệ muốn khóc. Một đôi mắt đẫm lệ nhìn anh lên án, "Dật
Bạch, bất quá cũng chỉ là giết người. Anh không thể tha thứ cho em sao?"
Từ từ hạ đôi mắt, Vân Dật Bạch mở miệng, "Tôi chưa từng trách cô, mọi việc đều đã qua. Chỉ hy vọng rằng về sau cô có thể sống tốt!" Nói rõ ra cũng tốt.
"Anh vẫn còn trách em!" Dương Chi La chậm rãi ngước đôi mắt đẫm lệ, "Anh vẫn còn trách em, không chịu tha thứ cho em. Em chỉ muốn
kết hôn cùng anh! Vì sao anh không đồng ý chứ? Qua ba năm rồi, giờ anh
đã có thể lấy em!" Cô vòng qua mặt bàn kéo cánh tay anh đặt lên khuôn
mặt nhỏ nhắn, "Chỉ cần anh lấy, em sẽ gả!"
Bàn tay dừng lại bên
hông cô, anh trầm ngâm chốc lát, chậm rãi thu tay mình về, tạo khoảng
cách giữa hai người. Xoay người đưa lưng về phía cô, "Cô cũng đã nói, đã qua ba năm, mọi thứ đều không giống trước. Tôi sẽ không lấy cô!"
"Vì sao?" Dương Chi La cả kinh nói, "Anh ghét em?"
"Không, muốn sống thế nào đó là chuyện của cô, ba năm, không chỉ có cô thay
đổi. Có lẽ, cho đến bây giờ giữa tôi và cô vốn đều không phải là yêu"
Sau khi nói hết từ cuối cùng, chính Vân Dật Bạch cũng ngây ngẩn cả
người.
"Yêu?" Giống như kinh ngạc điều gì đó, Dương Chi La cố nghiền ngẫm từ này ở cổ họng.
Cuối cùng, cô không dám tin trợn mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Anh đang nói yêu sao?"
"Thế nào?" Mặc dù đó cũng là lời nói ngoài ý muốn, Vân Dật Bạch vẫn đang hoang mang, anh không thể nói yêu sao?
"Dật Bạch, anh cũng biết mà, chúng ta là loại người không nên tin vào tình
cảm!" Lúc này Dương Chi La nhìn anh như nhìn một đứa trẻ ngây thơ.
"Hửm?" Vân Dật Bạch nhíu mày, "Đã là con người thì đều có tình cảm, vậy sao
chúng ta không thể?" Bọn họ là động vật máu lạnh à? Không thể?
"Chúng ta không giống vậy, chúng ta là người đứng trên nhiều người không phải
một người, em đại diện cho Phong Dương, anh đại diện cho Vân thị. Mọi
hành động của em và anh đều ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc, điều này
anh không cần em phải nhắc lại chứ?!" Dương Chi La bình tĩnh phân tích.
"Cái đó thì có liên quan gì đến chúng ta?"
"Tình cảm sẽ ảnh hưởng đến sự phán quyết của chúng ta!" Dương Chi La bắt đầu khẩn trương. Sợ Vân Dật Bạch thật sự động lòng rồi.
Nghe vây, Vân Dật Bạch nở nụ cười châm biếm, "Vậy cô đang làm cái gì vậy?" Anh châm chọc trước sự cầu xin hết lời của cô.
"Em và anh giống nhau. Bối cảnh của chúng ta ngang nhau, kết hôn sẽ có kết
quả tốt đẹp nhất!" Điều này Dương Chi La rất tự phụ, cho dù cô đã từng
có một cuộc hôn nhân. Cô tin rằng, sẽ có không ít người vẫn thấy hứng
thú với cô.
"Thế nhưng tôi không cần cô!" Khuôn mặt Vân Dật Bạch chợt lạnh.
"Sắc mặt Dương Chi La chợt biến, "Anh có ý gì?"
"Dương Chi La, cô nói cho tôi biết, làm sao cô có thể tự tin cho rằng, cô quay lại thì tôi sẽ tiếp nhận cô? Cô cho rằng cô trở lại lần nữa thì mọi
khúc mắc trong lòng tôi đều được gỡ bỏ để sống chung cùng cô sao? Cô tự
phụ cho rằng cô có thể khiến mọi đàn ông đều thuần phục dưới chân mình
sao? Để tùy cô mặc sức chà đạp?" Đôi mắt Vân Dật Bạch âm u lời nói ra
không chút lưu tình, từng từ từng từ như ngọc.
Đây không phải là
Vân Dật Bạch mà cô biết. Vân Dật Bạch cô quen, chỉ cần cô nhìn anh cười
cười, anh sẽ đem cả thế giới đến cho cô. Ngạc nhiên, cô nói, "Dật Bạch,
anh bị bệnh à! Trước kia anh không thế này!"
"Đây là công của
ai?" Vân Dật Bạch châm chọc, "Có lẽ cô nói đúng, người như chúng ta
không thích hợp nói chuyện tình cảm, chỉ có thể bàn chuyện giao dịch,
cho nên, đừng dùng thứ tình cảm thừa thãi đó để khiến tôi và cô thoải
mái. Những lời này cô thấy có đúng hay không?"
"Đây không phải lời nói thật lòng! Em hy vọng anh sẽ giống như trước đây mà yêu em!"
"Giống như trước đây, giống như một kẻ ngốc sao? Dương Chi La là cô coi thường tôi, hay là tôi quá nhân từ khiến cô cảm thấy tôi dễ dàng bị người ta
sắp đặt như vậy?" Vân Dật Bạch cười lớn thành tiếng, "Bất quá, tôi vẫn
phải cảm ơn cô, nếu không phải cô, hôm nay có thể tôi sẽ bỏ qua rất
nhiều chuyện!" Ví như nghi ngờ về cái chết của Dật Thanh, còn có gián
điệp trong công ty. Anh thật sự phải cảm ơn cô.
Anh biến thành kẻ máu lạnh độc ác.
Mà tất cả đều được tạo thành khi cô rời xa anh. Dương Chi La bỗng nhiên
nhận ra điều này, cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, "Thế nhưng, anh vẫn không thể phủ nhận em là vị hôn thê của anh!" Đối với cô hẳn
anh vẫn nhớ đến tình bạn cũ. Chỉ cần nắm được điều này, cô sẽ không sợ.
"Cô nghĩ rằng tôi sẽ vẫn bảo vệ cô sao?" Vân Dật Bạch nở nụ cười châm chọc, "Bảo vệ người bỏ ra nước ngoài ba năm không phải vì học thêm mà là vì
hôn nhân đến khi đổ vỡ ly hôn mới về nước sao?"
"Làm sao anh
lại..." Cho đến bây giờ cô chưa từng nhắc đến chuyện này. Cô giận dỗi bỏ đi nói muốn giải trừ hôn ước, nhưng anh lại không biết cô muốn ra nước
ngoài kết hôn. Kết hôn có lẽ là do giận dỗi có lẽ giống như vừa rồi cô
từng nói, những người như cô tất cả đều là vì xây dựng quyền lực tối
thượng. Hôn nhân của cô có thể vì bản thân mà đòi chút đãi ngộ, tự nhiên cô sẽ không cự tuyệt.
Ngăn cách ba năm, cô nghĩ sẽ không ai biết đến hôn sự của mình, cô chỉ cần trở lại bên cạnh Vân Dật Bạch cùng anh
giống như ngày xưa.
Nhưng mà, cô đã nhầm rồi!
Cái gì anh cũng biết!
Lạnh lùng quét ánh mắt nhìn cô. Vân Dật Bạch biết cô đang nghĩ gì.
"Cô cho là mọi chuyện cô làm ở nước ngoài tôi đều không biết sao? Cô đang xem thường tôi, hay tự coi trọng chính mình?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...