Bị anh thét lên như vậy ngón tay Thi Tĩnh có hơi run run, ngón tay cởi thắt lưng của anh tựa hồ như không có chút sức lực nào.
Môi lưỡi Vân Dật Bạch giống như đang thăm dò cô, gần như đang hôn khắp cơ thể cô. Cuối cùng, chiếc lưỡi linh hoạt tiến tới bụng cô, tìm được rốn cô, đầu lưỡi liếm lên phần rốn khiến cô liên tục thở gấp.
Thật vất vả để cởi bỏ thắt lưng của anh, khắp người Thi Tĩnh toát ra một tầng mồ hôi. Nhưng rất nhanh liền bị Vân Dật Bạch liếm đi. Toàn thân cô lộ ra một màu hồng nhạt, thật mê người.
Dùng những nụ hôn thăm dò lại, Vân Dật Bạch đứng dậy cởi quần mình một cách nhanh chóng. Lúc này dưới tầm mắt anh Thi Tĩnh chỉ còn vẻn vẹn mỗi chiếc quần lót.
Ánh mắt cô mờ mịt, đôi mắt ngập nước khép hờ chứa đầy lạc thú như mê hoặc mà cũng như dụ dỗ anh. Gầm nhẹ một tiếng, anh đè lên người cô, bàn tay to lớn vội vàng dùng sức giữ lấy mông cô ép đến gần vật đang ngẩng cao đầu.
Cách một lớp vải mỏng, Thi Tĩnh cảm nhận được phía dưới của anh đang khuếch trương lên. Cô bị dọa ngồi dậy, "Tôi ..."
Đưa ra một bàn tay trống không, Vân Dật Bạch hấ mồm cắn mạnh lên môi cô, một tay dùng sức xé nốt lớp vải cuối cùng trên người cô, giờ khắc này, cả người Thi Tĩnh đều lộ ra dưới ánh mắt anh.
Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, Thi Tĩnh quay đầu vùi đầu vào phía sau gối, trông thấy vậy, liền tách hai chân cô ra đem đặt bên thắt lưng mình, một bàn tay lớn vuốt ve bộ ngực cô.
"Ưm a ... đừng ..." âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt tim đập phát ra từ cổ họng cô. Thi Tĩnh đỏ mặt dùng hai tay giữ lấy bàn tay của anh đang đặt trên ngực mình, không biết là đang muốn kháng cự hay là đang hưởng ứng.
Vân Dật Bạch gian tà cười. Hơi khom người quỳ gối giữa hai chân cô. Đúng lúc này. Thân thể anh chậm rãi hướng lên trên. Ngón tay dài không chút do dự xuyên qua nơi tư mật chưa từng có người đến thăm của cô. "Đau!" Nơi tư mật bị người mạnh mẽ chiếm đoạt, cô đau quá mà rơi lệ.
Thi Tĩnh nặng nề hít vào một hơi. Đôi mắt hoảng sợ nhìn Vân Dật Bạch. Ngón tay thon dài trong cơ thể bị anh rút ra, kéo ra ngoài một sợi tơ dài.
Vân Dật Bạch hơi nâng mông, đem chính mình đặt ở nơi tư mật của cô. Hơi nâng thân mình kéo rộng khoảng cách giữa hai người sau đó nhẹ nhàng đâm vào.
"A ..." Thi Tĩnh trừng lớn mắt nhìn anh, hơi thở gấp nhanh tay dùng sức đặt lên lồng ngực anh.
Vân Dật Bạch mỉm cười, hai tay giữ chặt mông cô ép tới gần mình, sau đó, dưới ánh mắt lo lắng của cô. Dùng sức tiến lên. Đem phân thân của mình trượt thẳng vào nơi chặt chẽ trong cơ thể cô.
"A ..." Thi Tĩnh trừng lớn đôi mắt rưng rưng hét lên, lập tức cảm nhận được vật to lớn của anh đang từng tấc tứng tấc rời khỏi cơ thể cô. Cô có thể cảm nhận được từng sợi gân xanh trên bề mặt nó. Đau quá kiến bàn tay Thi Tĩnh đặt trên vai anh hơi dùng sức giữ chặt bờ vai anh, móng tay mạnh mẽ đâm thẳng vào da thịt anh.
Thân mình căng cứng của Vân Dật Bạch cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong cơ thể trắng mịn của cô đang bao vây lấy chính mình, nhẹ nhàng rút ra một chút, sau đó lại dùng sức, mạnh mẽ tiến công ở sâu bên trong cơ thể cô.
Thi Tĩnh nặng nề thở dốc vì kinh ngạc, "Ưm ...ha a ..."
Một trận ma sát kịch liệt, kìm nén hỏa dục của chính mình, Vân Dật Bạch bỗng dừng lại, nhìn không rời mắt xuống thân thể xinh đẹp của Thi Tĩnh.
"A ... anh ..." Thi Tĩnh hổn hển nói, đau đớn dưới thân khiến Thi Tĩnh hơi tỉnh lại. Thi Tĩnh dùng hết sức lực toàn thân, cử dộng cả tay lẫn chân, muốn thoát khỏi cảm giác đau đớn khó nhịn trong lòng.
"Không được đi!" Cơ thể to lớn nóng rực đè lên thân hình đang cố gắng trốn tránh, anh thô lỗ nắm lấy hai chân cô, lần lượt tiến vào, sau đó lại rút ra.
Đờ đẫn cảm nhận vật thô to của anh không ngừng ra ra vào vào, Thi Tĩnh quên cả giãy dụa, quên cả hét lên. Khi cảm giác đau đớn qua đi, nơi giao nhau của hai người run lên khiến cô không tự chủ được mà cong người lại, ưm một tiếng, run rẩy cảm nhận từng đợt khoái cảm truyền tới.
Anh tà mị điên cuồng cười, "Muốn sao?"
Vân Dật Bạch nhanh tay đem cả người cô ôm lấy khiến thân hình hai người chặt chẽ sát vào nhau không chút dấu vết. Nhũ hoa trước ngực cô cọ xát vào anh. Hai người đồng thời cứng người.
Ngứa trong người khiến Thi Tĩnh không nhịn được chuyển động thân mình, "A ... ưm!"
"Chết tiệt!" Cô co rút chặt chẽ khiến thần kinh khắp người Vân Dật Bạch bị trói chặt. Ôm lấy eo Thi Tĩnh dùng sức trừu đưa.
Thi Tĩnh thở gấp nói không nên lời.
"Chết tiệt, mau gọi tên tôi." cô co rút chặt chẽ khiến anh mất khống chế.
Một trận trừu đưa điên cuồng bên trong, rốt cuộc Thi Tĩnh không chịu nổi nữa mà hét lên một tiếng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị những sợi tóc thấm mồ hôi che kín, cô vùng vẫy lay động mái tóc dài của mình hét lên chói tai.
"Mau gọi tên tôi. Nhanh lên ..." Vân Dật Bạch nghiêm mặt gầm nhẹ.
Thi Tĩnh gắt gao cắn chặt môi dưới không chịu mở miệng.
Van Dật Bạch tà nịnh nở nụ cười, dưới thân luật động càng này càng kịch liệt.
Lúc này Thi Tĩnh đã dần mất đi ý thức, bởi những cảm xúc mãnh liệt khi anh tiến vào.
Cùng lúc đó, động tác dưới thân của anh nhanh hơn, sau một trận kích thích điên cuồng, anh dùng sức ngửa đầu thở hổn hển, đem toàn bộ tinh hoa bản thân phóng ra.
Khi Vân Dật bạch càng lúc càng tăng tốc độ, cảm nhận được một tia sáng chợt lóe trước mặt. Sau đó cả người run lên. Cả người đạt đến cao trào.
Nhìn cô gái nhỏ trong lòng, Vân Dật Bạch tăng nhanh tốc độ bên eo.
Rốt cuộc, giữa sự kịch liệt co rút của cô, anh gầm nhẹ một tiếng, Phần lưng dùng sức đâm thẳng lên. Đem dục vọng nóng rực của mình bắn ra.
Cao trào qua đi Thi Tĩnh vì động tác cuối cùng của anh mà khẽ ngân ra tiếng.
Cảm xúc mãnh liệt qua đi, kinh ngạc trước sự nhu thuận của người trong lòng, cúi đầu nhìn lại. Cô đã chìm vào giấc ngủ. Nhanh chân nhanh tay di chuyển thân mình kéo lấy chiếc chăn màu lam che lên thân thể hai người.
Yên lặng ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng do kích động của người trong lòng. Sau chuyện kích tình, người phụ nữ này lại có thể giống một đứa trẻ ngây thơ chìm vào giấc ngủ say.
Kìm lòng không đậu mà vươn tay vuốt ve gò má phấn hồng, anh thất thần.
Nếu là ba tháng trước, anh chưa từng nghĩ đến sẽ có lúc thân mật với Thi Tĩnh thế này. Khi đó anh cũng sẽ không muốn cô.
Giờ lại khác, nếu muốn cô là cách duy nhất ngăn cản quan hệ giữa cô và Tông Chính tiến thêm một bước, vậy thì anh cũng không hối hận. Hơn nữa ...
Sau khi hưởng qua hương vị của cô, anh càng không thể bỏ qua cho cô được.
Cô là của anh, không phải sao? Trong một năm này! Mặc dù là vì muốn làm cho Dương Chi La mất hết hy vọng.
Nhớ đến Dương Chi La, Vân Dât bạch liền buông cánh tay đang ôm Thi Tĩnh xoay người xuống giường. Mặc xong quần áo rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tiếng cửa phòng đóng lại khiến Thi Tĩnh nằm trên giường từ từ mở mắt.
Hạ thân đau đớn khiến cô rất khó chịu, nhưng lại không biết nên đối mặt với Vân Dật Bạch như thế nào
Vì sao quan hệ giữa bọn họ lại thành ra thế này?
Nhớ đến vài giây trước, anh dùng miệng hôn khắp người cô, mà mỗi một tấc động chạm của anh đến bên dưới, lại có thể khiến cô phóng túng đến như vậy. Cô nhịn không được mà tự phỉ nhổ chính mình.
Quanh người còn lưu lại dư vị lại như đang chế nhạo cô. Cô đối với Vân Dật Bạch mà nói, là cái gì đây?
Nước mắt theo hốc mắt tràn ra thấm ướt gối đầu, di chuyển cơ thể đau nhức Thi Tĩnh tự nói với bản thân. Không có gì. Thật sự không có gì cả.
Sau khi tự an ủi chính mình, cô liền nhắm đôi mắt lại rơi vào giấc ngủ.
... ......
Ngồi bên trong phòng khách rộng lớn của Vân thị, Dương Chi La cầm cuốn tạp chí mới nhất vừa xem vừa chờ đợi. Cô cũng không lấy thân phận vị hôn thê của bản thân ra để được lên lầu, mà ngồi dưới chờ anh.
Lăng Thiếu Dương và Vân Dật Bạch đi vào từ bên ngoài, anh đem những văn kiện trong tay giao lại cho cậu ta, "Đây là những văn kiện dự tính hợp tác giữa các cửa hàng bên ngoài, lần này là khu thương mại Phong Dương, cũng chính là công ty của nhà Dương Chi La."
"Cậu đi đàm phán đi!" Vân Dật Bạch không chút suy nghĩ giao lại cho cậu ta. Sải bước tiến về phía thang máy. Không chú ý tới Dương Chi La đã gấp tập chí lại đang tiến về phía anh.
Lăng Thiếu Dương ngừng bước chân, bất đắc dĩ nhìn tập văn kiện trên tay. Anh đi đàm phán đương nhiên không thành vấn đề, mấu chốt chính là liệu người ta chịu đàm phán với mình sao? Nếu anh nhớ không nhầm, thiệp mời của Phượng Dương yến giờ chắc đã đặt trong văn phòng của tổng giám đốc rồi!
Gật gù đắc ý đuổi theo, chỉ thấy một làn gió thơm mát thổi qua. Lăng Thiếu Dương chợt cười thầm, anh xoay gót chân, vẫn nên để tiểu thư xinh đẹp đó nói chuyện với tổng giám đốc thì hơn.
"Dật Bạch!"
Một giọng nói êm ái dịu dàng khiến Vân Dật Bạch phải dừng bước, nhíu mày xoay người lại, ngay khi khuôn mặt cô xuất hiện trước mắt anh, anh liền cau mày.
Bước nhanh bắt kịp bước chân anh, Dương Chi La bước đi bên cạnh anh. Dịu dàng cười, "Vừa mới về à?"
"Cô tới đây làm gì?" Giọng Vân Dật Bạch không tốt chút nào.
Không để ý đến thái độ không vui của anh, Dương Chi La khẽ cười khẩy, "Em là đại diện của Phượng Dương yến đến bàn chuyện hợp tác với anh!"
"Việc hợp tác này bên chúng tôi có giám đốc phụ trách, nếu có việc gì thì đến tìm cậu ta!" Nói xong Vân Dật Bạch cũng không quay lại liền đi thẳng về phía thang máy.
"Khoan đã!"
Một cánh tay trắng như tuyết cản cửa thang máy đang khép lại. Dương Chi La bước vào, dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh, "Dật Bạch, có thể đừng đối xử với em như vậy được không?"
"Dương tiểu thư, ở công ty xin hãy gọi tôi là tổng giám đốc Vân. Còn nữa, xin cô đừng dùng ánh mắt đó, tôi tự nhận thấy mình chưa thiếu lễ độ ở điểm nào cả." Vân Dật Bạch thản nhiên nói.
"Dật Bạch!" Giữ lấy cánh tay anh, Dương Chi La nhìn anh cầu xin, "Em biết là em sai, lúc trước em không nên như thế..."
"Dương Chi La!" Vân Dật Bạch bỗng nhiên hét lớn, khuôn mặt âm trầm hiện vẻ lạnh lùng.
Thân thể mềm mại run lên, đôi mắt Dương Chi La rưng rưng ngấn lệ nhìn anh, "Dật Bạch, em sai rồi, em thật sự biết sai rồi! Em cầu xin anh, đừng đối xử với em như vậy được không? Anh có thể mắng em, có thể trách em. Thậm chí anh đánh em cũng được. Nhưng đừng đối xử với em như vậy!" Cô cúi đầu dựa bên cánh tay anh thút thít khóc.
Vân Dật Bạch thảnh nhiên nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của người phụ nữ. Tựa hồ như anh lại thấy được hình ảnh cô gái khờ khạo năm nào thích lôi kéo cánh tay mình, dùng đôi má non mềm cọ vào khuỷu tay anh, khi đó cho dù có tức giận đến thế nào, cũng bởi hành động của cô mà mọi tức giận đều tan thành mây khói.
Bây giờ, cô gái ngây thơ đó hoa lê đẫm mưa (Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái) nhìn anh, thế nhưng anh lại cứng rắn không chịu nhân nhượng.
Từ từ nâng cánh tay kia lên, lòng bàn tay lại lững lờ không hạ xuống. Bàn tay rộng chậm rãi nắm lại thành quyền, Vân Dật Bạch thản nhiên rút tay mình về từng bước lùi lại tạo khoảng cách giữa hai người, lạnh nhạt nói, "Tôi sẽ không đánh cô!"
"Đừng gọi em là Dương tiểu thư. Đừng gọi em xa lạ như vậy. Anh có thể mắng em có thể chỉ trích em, đừng lạnh lùng với em như vậy. Dật Bạch, ai cũng đều có thể đối xử với em như vậy, chỉ duy nhất có mình anh là không được!" Dương Chi La khóc thất thanh, "Em sai rồi, em thật sự sai rồi. Dật Bạch, anh đừng coi thường em có được không?"
Cô còn mặt mũi mà lên án mình như vậy?
Vân Dật Bạch không khỏi cảm thấy buồn cười. Lạnh lùng nhướng môi, "Tôi nhớ hình như Dương tiểu thư đến đây là để nói về chuyện hợp tác!" Nói xong anh tự nhấn thang máy, cửa thang máy đinh một tiếng liền mở ra.
"Đã đến tầng của giám đốc, Dương tiểu thư, nên nắm chắc thì giờ!" Anh hờ hững nhìn về phía trước, đôi con ngươi cũng không thèm liếc nhìn cô một lần.
"Dật Bạch..."
"Dương tiểu thư, xin cô đừng làm lãng phí thời gian của tôi!"
Đôi mắt ngấn lệ khẽ nhắm lại vẻ thất vọng. Lau nước mắt bên khóe mi, Dương Chi La liền khôi phục lại hình tượng giỏi giang dịu dàng khi ở trước mặt mọi người. Cô ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi thang máy. Không nhịn được mà quay đầu lại nhìn qua cửa thang máy đang dần khép lại.
Hai cánh cửa sắt từ từ đóng lại, bên trong thang máy chỉ còn một mình Vân Dật Bạch. Xung quanh yên lặng lạ thường, bên trong thang máy phản chiếu lại hình ảnh anh vẫn đứng thẳng người.
Nhìn về phía trước không rời mắt, cửa thang máy lại mở ra, anh sải bước đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Trở tay đóng mạnh cánh cửa lại, tùy tiện ném văn kiện trong tay xuống, nới rộng chiếc caravat trên cổ, nhắm đôi mắt đen lại, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoa lê đẫm mưa đó.
Bỗng nhiên mở mắt, anh lôi ví tiền từ trong ngực ra cúi đầu nhìn lại.
Ngón tay dài hơi quyến luyến vuốt ve khuôn mặt trong sáng thuần khiết bên trong bức ảnh.
Có thể xem như anh và Dương Chi La cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau học tập. Trong mắt mọi người bọn họ là một đôi rất xuất sắc, liền thuận theo ý mọi người mà trở thành một đôi.
Khi đó anh và cô có rất nhiều kỷ niệm. Đó là yêu sao? Anh cũng không biết. Nhưng khi anh biết Dương Chi La gạt mình làm ra chuyện đó, anh rất thất vọng.
Anh nhớ lại cuộc sống trước đây, hơn phân nửa thời gian là ở cùng cô. Anh yêu Dương Chi La sao? Đã từng, anh cho là vậy.
Có lẽ cuộc sống ba mươi năm của anh quá thuận buồm. Nên khi không thể khống chế được tình cảm thì anh không chấp nhận được. Có lẽ, đó chính là nguyên nhân.
Lấy bức ảnh chụp trong ví ra, chăm chú ngắm nhìn rất lâu, sau đó Vân Dật Bạch xoay người đem tấm ảnh ném vào máy cắt giấy. Chính anh cũng không biết anh đã nhìn tấm ảnh hóa thành mảnh vụn bao lâu nữa.
Trong lòng bình thản không chút gợn sóng.
Không để cảm xúc hỗn loạn làm ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của mình, anh lập tức đem tinh thần đặt trên đống công việc.
Tự mình thu xếp lại đống hỗn độn trên mặt bàn, một tập tài liệu xen lẫn bên trong lộ ra rồi rơi xuống. Nhíu mày nhìn thoáng qua, anh lập tức cau đôi mày rậm. Lẳng lặng suy nghĩ trong giây lát sau đó cầm lấy điện thoại bên cạnh nhấn vào một dãy số.
Tiếng chuông the thé như đang gọi hồn không ngừng vang lên. Đưa Thi Tĩnh đang suy nghĩ đến thất thần trên sofa kéo về.
Trừng mắt nhìn điện thoại trên bàn đang không ngừng kêu, cô do dự nên hay không nên nhận. Cô muốn nhận, nhưng nếu là mẹ Vân thì phải làm sao? Nếu là Dương Chi La thì phải làm sao? Cô phải giải thích như thế nào? Cho dù đó là một người xa lạ, cô cũng không muốn xen vào cuộc sống của Vân Dật Bạch.
Sau khi tiếng chuông liên tục vang lên mười lần, rốt cuộc cũng ngừng lại, Thi Tĩnh không nhịn được mà nâng khóe môi, tự mỉa mai vẻ nhẹ nhõm lúc này của mình.
Vân Dật Bạch nghe giọng nói trong điện thoại, không nhịn được mà rủa một tiếng.
Chết tiệt, vì sao lại không nhận điện thoại?!
Lại nhấn một lần nữa, vẫn là giọng nói đó.
Anh muốn gọi vào di động của cô. Lại chợt nhớ ra, hình như Thi Tĩnh chưa từng dùng điện thoại di động. Nói cách khác, hiện tại anh không thể liên lạc với Thi Tĩnh.
Rủa thầm một tiếng, anh liền nắm chìa khóa trong tay xông ra ngoài.
Phóng xe thẳng một đường về nhà, đẩy mạnh cửa lớn ra, Vân Dật Bạch quát lớn, "Thi Tĩnh!"
Thi Tĩnh đang khom người giặt thảm giật mình, trên này đều là những dấu vết từ hôm qua.
Run giọng đáp lại, "Ở... ở đây." Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh đã về rồi?!
Khi thấy cô đang giặt quần áo, Vân Dật Bạch tức giận quát lớn, "Cô ở nhà vì sao lại không nhận điện thoại?" Anh nóng nảy hét lên.
Toàn thân Thi Tĩnh run lên, "Tôi... tôi nghĩ là có người tìm anh, không dám nhận bừa."
"Ngoại trừ tôi gọi đến số điện thoại này còn có ai có thể gọi đến hả?" Vân Dật Bạch tức giận.
Bộ dạng anh bây giờ thật là khủng khiếp!
Thi Tĩnh lui về phía sau hai bước tạo khoảng cách giữa hai người, lúc này mới nhẹ giọng trả lời, "Tôi sợ, đó là mẹ anh!"
Phẫn nộ vuốt mặt một cái, Vân Dật Bạch nặng nề nói, "Sau này khi điện thoại trong nhà kêu lên cô phải nhận ngay!"
"Biết rồi!"
"Điện thoại của cô đâu?" Anh lại hỏi.
"Cái của tôi đang ở nhà!" Bây giờ căn bản cô không thể dùng được.
"Tôi sẽ bảo bác Hoàng mang đến đây!" Anh muốn lúc nào cũng có thể tìm được cô.
Cái này...
Thi Tĩnh mím môi, nhỏ giọng nói, "Tôi nói, là ở nhà tôi!" Sau khi trở về được vài ngày cô đã bị anh đưa đi. Di động này căn bản là không thể dùng được.
Lông mày Vân Dật Bạch nhíu chặt, chăm chú nhìn cô một hồi lâu rồi chợt xoay người lấy ra một chiếc điện thoại đưa cho cô. "Cái này cho cô dùng, không được phép tắt máy, phải luôn mang theo bên người!"
"Nhưng mà..."
"Sao cô lại có nhiều "nhưng mà" đến vậy?"
Người này sao lại bá đạo như vậy chứ! Thi Tĩnh hờn giận mếu máo.
Bộ dạng của cô giống một đứa trẻ khiến Vân Dật Bạch cong môi, ý thức được mình vừa làm gì anh liền ho nhẹ nói, "Cô đang làm gì vậy?"
"Giặt quần áo!"
"Cô có quần áo à?" Nói đến quần áo, Vân Dật Bạch nhớ đến, trên người cô hình như vĩnh viễn chỉ có mỗi bộ quần áo. Hằng năm không đổi đều là quần bò, áo sơ mi. "Buổi chiều tôi sẽ đi mua đồ cùng cô!"
Thi Tĩnh có chút thụ sủng nhược kinh, "Anh đí với tôi?"
Ánh mắt đó của cô là ý gì?
"Sao vậy? Không được à?"
"Không phải! Anh không bận gì sao?" Là ông chủ của một công ty, anh rảnh rỗi thế sao? Rảnh đến nỗi cùng một người phụ nữ đi mua quần áo?
"Bận! Nhưng tôi vẫn có thể bỏ ra nửa khắc! (một khắc = mười năm phút)
Thi Tĩnh ngượng ngùng cười.
Vân Dật Bạch quát, "Cười cái gì? Không phải cô đang hy vọng tôi không có thời gian để ý đến cô, để cô có thể tự do ở đây như cá gặp nước đấy chứ?"
Cái này, tâm tư lại có thể bị người ta liếc mắt một cái là nhìn thấu, Thi Tĩnh có chút ngượng ngùng cười giễu, "Tôi đâu có nói như vây?"
"Phải không? Vẻ mặt cô viết như thế đấy!" Vân Dật Bạch vạch trần.
Theo bản năng vuốt vuốt mặt mình, Thi Tĩnh áy náy nói, " Cái đó, nhất thời không khống chế được, mới để lộ!"
Thở phào một hơi.
Vân Dật Bạch mỉm cười, lấy tay vỗ nhẹ lên trán cô, "Sắp xếp một chút, ra ngoài thôi!"
"Hả!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...