Tông Chính không nhận được câu trả lời, anh nói, "Nếu cô ấy là người phụ nữ của cậu, tớ khắc sẽ buông tay. Nhưng cô ấy lại không phải!"
"Ngày trước!" Bỗng Vân Dật Bạch ngắt lời anh.
"Cái gì?"
"Ngày trước không phải, trước khi chuyện này xảy ra cô ấy và tớ không có gì! Nhưng sau này thì có! Không lẽ cậu muốn động đến người phụ nữ của bạn?" Ánh mắt Vân Dật Bạch sáng quắc nhìn Tông Chính, sự nghiêm túc từ đáy mắt anh khiến Tông Chính dần bình tĩnh.
Cảm giác khác thường lại một lần nữa xuất hiện trong lòng anh. Đưa tay vuốt ngực trái một cách tự nhiên, Tông Chính không ngừng hít sâu mới áp chế được cảm xúc trong lòng.
Động tác của anh rơi vào tầm mắt Vân Dật Bạch, trong ánh mắt thâm sâu hiện lên một tia lo lắng. Nhưng chỉ trong nhất thời đã được anh kìm nén lại.
Tông Chính ngẩng đầu nhìn Vân Dật Bạch, "Tớ sẽ tận dụng mọi quan hệ để nhờ xử lý vụ này."
Vân Dật Bạch gật đầu, "Cảm ơn!"
"Tớ đi tìm người giúp đỡ đây!" Dứt lời, Tông Chính rời khỏi phòng đúng lúc gặp được Lăng Thiếu Dương từ ngoài vào.
"Cậu ta làm sao vậy?" Lăng Thiếu Dương vừa vào cửa liền hỏi Vân Dật Bạch.
Vân Dật Bạch từ từ xoay người lại, "Không có gì đâu."
Có đúng như vậy không? Lăng Thiếu Dương nhẹ lắc đầu, nói tiếp, "Đúng rồi, Thiếu Giác có nói, vừa rồi có người bỏ rất nhiều tiền để có được thông tin. Nên hiểu rằng cậu ta cũng là người tìm ra Thi Tĩnh. Cảnh sát đã đến tìm cậu ta, yêu cầu cậu ta thành khẩn khai báo, lúc tiếp cận được với Thi Tĩnh cũng là lúc xảy ra hỏa hoạn. Không may là khi các cậu tìm được thì Thi Tĩnh lại ở gần nơi đã xảy ra hỏa hoạn, khoảng cách lúc đó cũng không xa. Cho nên, hiện tại cảnh sát cho rằng do tinh thần bị đè nén lâu nên Thi Tĩnh đã ra tay phóng hỏa." Những điều này có một số là do anh và Thiếu Giác suy đoán.
Nghe vậy Vân Dật Bạch không khỏi nhíu mày, hỏi, "Vậy cậu ta nói thế nào?"
"Cậu ta nói, suy luận của cảnh sát cũng có ý đúng. Nhưng có một việc rất kỳ lạ!"
"Chuyện gì?"
"Cậu ta..." Lăng Thiếu Dương chưa kịp nói thì cửa văn phòng mở ra, chỉ thấy giọng Thiếu Giác vọng đến từ cửa.
"Khi tớ tìm được Thi Tĩnh thì phát hiện trên bầu trời gần đó có xuất hiện một lớp sương mù dày đặc."
Lúc đấy anh cũng không cảm thấy gì. Cũng không để tâm đến, cho đến khi cảnh sát tìm đến anh mới nhớ tới. Mấy canh giờ sau, sương mù dày đặc vẫn quanh quẩn một chỗ không tan, anh cảm thấy có chỗ không đúng.
"Sương mù dày đặc?" Ánh mắt Vân Dật Bạch vụt sáng. Anh xoay người ngồi xuống ghế, trầm giọng nói, "Khoảng cách từ nhà xưởng bỏ hoang đến chỗ chúng ta tìm thấy Thi Tĩnh mất bao xa?"
"Tớ có thể nhận thấy, cũng không xa, tầm một ngàn thước về bên trái!" Văn Thiếu Giác trả lời.
"Tốt, nếu nói có người phóng hỏa, lửa lớn như vậy, bắt đầu từ lúc phóng hỏa cho đên khi có thể hoàn toàn làm người ta chết cháy, cộng thêm xuất hiện sương mù trên bầu trời, như vậy cần mất bao lâu?" Vân Dật Bạch giương mắt hỏi hai người.
Trong lòng Văn Thiếu Giác rất nhanh đã tính xong, trong nháy mắt đã lên tiếng, "Nửa giờ, ít nhất là nửa giờ! Ngọn lửa này có thêm âm đốt (阴燃). Khi phát hiện ra ngọn lửa, bây giờ chỉ có thể nói là có âm đốt, trước khi có sương mù dày đặc, cộng thêm ở đấy vốn thông thoáng nên ngọn lửa càng dễ lan ra mạnh hơn!"
Vân Dật Bạch gật đầu, "Đúng vậy. Thể lực của Thi Tĩnh đã cạn, cô ta có thể đi đâu để tìm âm đốt? Ở trong cái nhà xưởng bỏ hoang à?" Hơn nữa, cô ta biết âm đốt đó là gì sao? Đừng nói là cô ta có biết hay không? Hiện tại nhìn Lăng Thiếu Dương bên cạnh cũng như lọt vào trong sương mù, anh chỉ biết, anh cũng không hiểu.
Văn Thiếu Giác gật đầu, "Đúng vậy. Đây là một nghi vấn, nghi vấn hướng về bị cáo. Điều này không tồi!" Ngừng lại, anh khó hiểu hỏi, "Nhưng, rốt cuộc ai là người muốn hãm hại cô ấy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...