Đứng trước cửa phòng mẹ Vân, Thi Tĩnh hít sâu một hơi đưa tay muốn gõ cửa. Cửa lại tự động mở ra từ bên trong.
Bị Thi Tĩnh bên ngoài cửa dọa sợ, mẹ Vân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng, “Thi tiểu thư, có chuyện gì à?” Bà cũng không nhắc lại chuyện hôm qua.
“Phu nhân, hôm qua con ...”
“Là Dật Bạch đưa cô về.” Mẹ Vân tiếp lời.
“Thật xin lỗi!” Cô không biết mình nên nói gì.
“Thi tiểu thư nói gì vậy, giữa chúng ta có gì mà cần xin lỗi đây! Chuyện giữa những người trẻ tuổi như cô tôi vốn không nên tham gia, nhưng theo tôi thấy một người xuất sắc như Thi tiểu thư chắc cũng không nguyện ý chen vào giữa hôn sự của người khác!” Mẹ Vân nhu hòa nhắc nhở.
Bà là người mẹ ích kỷ. Không cần biết Dật Bạch và Thi Tĩnh có quan hệ gì hay không. Bà không thể để mất danh dự của Vân gia. Cũng không thể để Dật Bạch làm mất thể diện của Vân gia được. Con trai bà xuất sắc như vậy, không thể có một vết nhơ nào được.
Nặng nề gật đầu, Thi Tĩnh nhỏ giọng, “Con đã hiểu rồi.”
“Thi tiểu thư hiểu là tốt! Nếu như Dật Bạch có hỏi, cô cứ đẩy hết trách nhiệm cho tôi là được rồi!” Con trai bà sẽ không nổi giận với bà.
“Sẽ không đâu!” Thi Tĩnh vội vàng giải thích, “Con sẽ lập tức đi ngay!”
Lần này, mẹ Vân không nói chuyện nữa, lướt qua cô bước thẳng xuống lầu. Trong hành lang trống rỗng, chỉ còn lại Thi Tĩnh đối mặt với cánh cửa khép chặt, thật lâu không nhúc nhích.
Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Cạn đi tới bên cạnh cô, đưa tay đẩy Thi Tĩnh một cái, lẩm bẩm nói, “Chị Thi!”
Im lặng lắc đầu, “Chị không sao!” Thi Tĩnh xoay người đi lại bị Tiểu Cạn giữ lại.
Tiểu Cạn giải thích, “Chị Thi, phu nhân gọi chị xuống. Nói là muốn giới thiệu một người với chị!” Cô không biết vì sao phu nhân lại làm vậy, nhưng vị khách kia, cô chưa từng gặp qua.
“Là cô?!”
Thi Tĩnh vừa ngừng bước liền nghe thấy một giọng nói. Trước mặt cô xuất hiện bóng dáng một cô gái cao gầy.
Hoang mang ngước mắt lên, giây tiếp theo cô mở to mắt nhìn người con gái cao gầy trước mặt. Gương mặt này không phải là ... người con gái trong ví tiền của Vân Dật Bạch!
Cô ngốc lăng nhìn cô gái trước mặt, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Một đôi tay thon dài quơ quơ trước mặt cô, cô gái đó khẽ cười nhìn cô, “À? Cô không nhớ tôi sao? Tôi là chị của Phong Linh, tối qua chúng ta đã gặp nhau rồi!”
Cô ta vừa nói vậy, Thi Tĩnh lại nhớ tới cô gái hôm qua muốn giúp cô, chị gái Phong Linh!
Thấy cô nghĩ ra, cô gái đó liền giơ tay đầy thiện ý, nụ cười xinh đẹp tràn tới khóe mắt, “Xin chào, xin chính thức được giới thiệu. Chị là Dương Hồi Hương.”
Đờ đẫn bắt tay, Thi Tĩnh nhẹ nhàng mở miệng, “Em là Thi Tĩnh!”
“Em là bạn thân của tiểu Linh thì cũng chính là em gái của chị! Chị không biết là em ở Vân gia, nếu không, tối qua cũng sẽ không ...” Dương Hồi Hương dịu dàng khẽ nói.
“Không sao, dù sao em ...”
“Hồi Hương là hôn thê đã đính hôn với Dật Bạch ba năm trước, chuẩn bị kết hôn vào cuối năm.” Mẹ Vân vốn đang yên lặng chợt lên tiếng. Ánh mắt bà dịu dàng nhìn về phía Thi Tĩnh, “Đến lúc đó nhất định Thi tiểu thư phải đến uống rượu mừng!”
Trong lòng xuất hiện cảm xúc khó hiểu không biết từ đâu ập tới, Thi Tĩnh chậm chạp gật đầu. Cũng hiểu ra được, mình không nên đến. Thì ra, Vân Dật Bạch không phải một kẻ vô tình, anh dịu dàng, nhưng chỉ với người anh muốn.
Hai người phía trước nhìn qua như mẹ con, mẹ Vân mặc dù đã quên hết ba năm điên dại, thậm chí đã chấp nhận cái chết của Dật Thanh. Tất cả mọi thứ bây giờ, đều có cách giải quyết của nó. Mà sự tồn tại của cô, lại ảnh hưởng đến cảm xúc của mẹ Vân.
Nghĩ đến đây, Thi Tĩnh nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách.
Cô cần nói chuyện cùng Vân Dật Bạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...