Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Khi màn đêm bao trùm trên bầu trời, Thi Tĩnh xách theo hành lý nhẹ nhàng ra khỏi cửa chính Vân gia. Yên lặng rời đi không chút tiếng động.

Dưới bầu trời đêm, cô ngoảnh lại nhìn căn nhà mình đã từng ở trong mấy tháng qua, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót.

Không nói với bất kỳ ai, không báo cho bất luận người nào, sau cuộc trò chuyện giữa cô và mẹ Vân, cô liền quyết định rời đi như vậy. Nếu đây là mong muốn của mẹ Vân, cô nhất định làm được.

Cô không thể tưởng tượng được khi biết được việc này khuôn mặt của Vân Dật Bạch sẽ như thế nào. Thi Tĩnh nghĩ, cùng lắm anh cũng chỉ tức giận và không cam lòng mà thôi. Anh cũng sẽ không còn cơ hội để tiếp tục hành hạ cô nữa.

Men theo ánh trăng cô bước đi trên con đường vắng người qua lại này. Nơi này là khu nhà cao cấp, cứ cách năm mươi mét mới lại có một căn biệt thự. Đây là khu biệt thự, tất nhiên sẽ không có taxi đi ngang qua. Liệu quyết định cô đưa ra có đúng hay không!

Chợt có một vệt sáng truyền đến chiếu lên người cô từ sau lưng, theo bản năng Thi Tĩnh nghiêng người nhường đường, lại phát hiện xe dừng lại ngay bên cạnh mình!

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ?! Không lẽ cô vừa ra cửa đã đụng phải Vân Dật Bạch rồi sao!

Không thể, cô nghe nói, hôm nay Vân Dật Bạch có xã giao, anh không thể xuất hiện vào lúc này.

Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài xuất hiện, tiếp đến là bóng dáng người phụ nữ cao gầy tiến tới trước mặt cô.


Cô gái xa lạ đến gần khiến Thi Tĩnh có chút khẩn trương! Vì cô ta đưa lưng về phía ánh sáng, nên cô không nhìn rõ mặt cô ta.

"Có cần giúp gì không?"

Giọng nói của cô gái lạ truyền tới khiến Thi Tĩnh lúc này mới nhận ra, cô ta đang nói chuyện với mình.

Khẽ mỉm cười, cô lắc đầu, "Không cần!"

"Đừng sợ, tôi là người sống gần đây, thấy cô đứng đây một mình, có phải đang gặp khó khăn gì không?" Cô nhìn thấy một cô gái xách theo đồ nên mới đến hỏi.

Nghe vậy, Thi Tĩnh cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, "Cám ơn, không cần!" Cô tin trên thế giới này vẫn còn người tốt, nhưng vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Nói xong cô lại bước tiếp.

"Tôi không phải người xấu!" Cô gái có chút bất đắc dĩ. "Cô có thể đi cùng chị em tôi, nhà tôi ở gần đây, nếu không cô ..."

"Chị, chị nói chuyện với ai vậy?"

Một giọng nói quen thuộc chen vào. Thi Tĩnh không nhịn được dừng bước quay đầu lại.


Ánh đèn từ xe chiếu thẳng vào mặt Thi Tĩnh, cô vừa quay đầu lại, liền thấy rõ người đang đứng cạnh xe.

"Thi Tĩnh?"

Âm thanh quen thuộc và gương mặt ngày càng hiện ra rõ ràng khiến Thi Tĩnh thêm khẳng định người vừa xuất hiện chính là Phong Linh. Lại nghe lời trước đó, thì ra cô gái này là chị của Phong Linh?

Nghe được lời của hai người, cô gái kia không nhịn được mở miệng hỏi, "Hai người quen nhau?" Đây là cô đang hỏi em gái mình.

"Sao hai người lại ..." Nói được một nửa Phong Linh lập tức ngậm miệng.

Phát hiện tầm mắt của hai người họ rơi trên người mình, mặt Phong Linh liền biến sắc, không tự nhiên hắng giọng, "Chị, không phải chị vừa mới về sao? Chị về trước đi, cho em mượn xe dùng chút." Dứt lời, không đợi hai người có phản ứng đã đẩy Thi Tĩnh vào trong xe.

" Phong Linh, cậu ..." Thi Tĩnh đang muốn nói liền bị ánh mắt hung tợn của Phong Linh chặn lại. Lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt này của Phong Linh.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!

Vấn đề về chiếc xe của mình, trong lòng chị gái Phong Linh có chút suy nghĩ. Nhìn cửa nhà cách váu bước đường, cô quyết định đi trở về.

Đi được mấy bước, cô chợt dừng bước, quay đầu lại suy xét.

Cô gái vừa nãy không phải đi ra từ ... nhà họ Vân chứ?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui