Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Lăng Thiếu Dương than ngắn thở dài gật gù hả hê đẩy cửa phòng làm việc của Vân Dật Bạch ra.

Anh cũng chẳng có việc quan trọng gì để tới tìm cậu ta, chẳng qua bị mọi
người hỏi han nhiều, anh cũng muốn mạo hiểm tới xem, nếu không, anh sẽ
bị mọi người làm phiền đến chết mất.

Vừa đặt lên bàn làm việc của Vân Dật Bạch. Nhận lấy ánh mắt lạnh của cậu ta.

Di chuyển chỗ ngồi một cách ngượng ngùng, Lăng Thiếu Dương cười lấy lòng,
"Tổng giám đốc đại nhân, gần đây tâm trạng của cậu không tốt à?"

Lông mày nhếch lên một cách lười biếng, quét mắt nhìn cậu ta một cái, Vân
Dật Bạch thả chiếc bút ngòi vàng trong tay xuống, trầm giọng nói, "Xem
ra tâm trạng cậu lại rất tốt?"

Lăng Thiếu Dương gượng cười một

tiếng, "Đâu có đâu có! Tâm trạng của tổng giám đốc không tốt, cấp dưới
như tớ đâu dám có tâm trạng tốt! Làm cấp dưới thật khó. Lúc nào cũng
phải nhìn tâm trạng của cấp trên."

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?" Anh không nghĩ cậu ta lại có lòng tốt tới đây hỏi thăm anh.

"Tâm tình của cậu không tốt?" Lăng Thiếu Dương trực tiếp hỏi.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch trầm hẳn. Biểu hiện của anh rõ như vậy sao?

Tâm trạng không tốt dựa trên ghé một cách lười biếng Vân Dật Bạch lấy bao
thuốc lá đốt một điếu. Lửa đỏ lóe lên, anh khẽ thở ra một vòng khói,
khói trắng thành vòng tròn nhẹ nhàng trôi trong không trung rồi tan
biến.

Thở dài một tiếng, lúc này anh mới lên tiếng, "Rốt cuộc không chịu nổi nữa rồi à?"

Lăng Thiếu Dương nghe thấy, môi khẽ nhếch lên, "Thì ra cậu cũng biết à? Trời ơi, cậu có biết điện thoại của mình sắp bị làm ồn rồi không. Mỗi ngày,
đều có người đến tìm mình xin nghỉ! Nên mình mới cố tình đến đây để hỏi
xem, tâm tình của cậu có tốt không!"

"Chút áp lực này cũng không chịu được à? Thật vô dụng!" Vân Dật Bạch cười lạnh.

Tâm tình Lăng Thiếu Dương cũng dễ chịu nên không nhiều lời, ngược lại anh
quan tâm hỏi, "Cậu làm sao vậy? Đừng nói bản thân cậu không để ý thấy,
gần đây tính khí của cậu khiến cho mọi người không chịu được!"

Bình tĩnh ngước nhìn người bạn tốt, Vân Dật Bạch mím môi không nói. Anh thật sự có chút không kiềm chế được, mà nguyên nhân lại là do Thi Tĩnh.


"Thế nào? Cậu không nói được à?" Lăng Thiếu Dương càng cảm thấy có điều không đúng. Anh loại bỏ trong đầu mọi nguyên nhân.

"Là do Thi Tĩnh?!"

Khói thuốc bên môi khẽ dừng lại, Vân Dật Bạch vội phủ nhận, "Không phải!"

"Vậy là đúng rồi!" Lăng Thiếu Dương nói.

"Mình đã nói là không phải!" Giọng điệu Vân Dật Bạch không tốt.

Lăng Thiếu Dương chỉ nhún nhún vai không nói.

"Cậu câm miệng lại!" Dụi tắt tàn thuốc, Vân Dật Bạch tức giận gầm nhẹ.

Anh cảm thấy nụ cười của người bạn này thật chói mắt. Nhất là cậu ta lại biết bộ dạng này. Càng làm người ta thấy chướng mắt.

Lăng Thiếu Dương cười càng vui hơn, "Cô ấy đã làm gì?"

"Cô ấy ... mình đã nói không phải là cô ấy!" Nói được một nửa Vân Dật Bạch liền đổi lời nói.


Lăng Thiếu Dương cố kiềm chế không cười, "Dật Bạch. Với cậu cô ấy có ảnh hưởng ghê gớm thật!"

"Không phải!" Vân Dật Bạch buồn bực mở miệng, "Cô ấy nhìn thấy ảnh của mình và Nhược Du rồi!"

Bỗng nhiên nghe thấy cái tên đã lâu không được nhắc tới khiến Lăng Thiếu
Dương trầm mặc lại, hồi lâu anh mới mở miệng nói, "Cậu vẫn còn giữ à?"

Vuốt vuốt cây bút đang cầm trên tay, khóe miệng Vân Dật Bạch nở một nụ cười khổ, "Chỉ là mình quên không bỏ nó đi!"

Là như vậy phải không? Lăng Thiếu Dương nhìn bạn tốt không nhịn được lắc
đầu cười một tiếng. Nếu thật sự quên sẽ không giận khi bị phát hiện. Cậu ta là đang nói với mình hay là đang nói cho cậu ta biết đây?

"Dật Bạch, mọi chuyện đều qua rồi!" Cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói vậy!

"Mình biết!" Vân Dật Bạch cười mỉa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui