Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Trận sóng gió nho nhỏ này kéo dài đến khi hai người kết thúc công việc vẫn không phá vỡ được tình trạng mặt lạnh nhìn nhau.
Chỉ là chuyện Vân Dật Bạch đi công tác một mình cùng Thi Tĩnh đã truyền
khắp nhà họ Vân. Không nhiều người lắm, đại đa số còn sống chung vui vẻ
cùng Thi Tĩnh, khi về cũng có người thân, cũng không nhìn Thi Tĩnh bằng
con mắt khác trong chuyện này.
Nhưng Lam Đình không như vậy, nghe thấy tin tức đó, cô sớm đã đem đồ đạc trong phòng đập nát.
Vợ tổng giám đốc Lam thị nhìn thấy tâm can bảo bối của mình chịu uất ức
lớn như vậy, đau lòng hỏi thăm, "Bảo bối, sao vậy? Hôm nay làm sao?"
"Mẹ, con mặc kệ, con nhất định phải lấy được Vân Dật Bạch!"
"Bảo bối, tại sao? Đàn ông tốt hơn anh ta rất nhiều, vì sao cứ nhất định
phải lấy anh ta?" Điều này khiến mẹ Lam rất khó hiểu. Vân Dật Bạch đích
thực là người đàn ông xuất sắc, nhưng theo bà, đàn ông như vậy không dễ
để nắm giữ.
Vân Dật Bạch không có bất kỳ ai nâng đỡ mà có thể lên được vị trí đó. Điều này cho thấy anh ta không phải người dễ dàng thỏa
hiệp. Người như vậy muốn tìm ra nhược điểm cũng rất khó.
"Chính
là con thích anh ta!" Lam Đình không vui nói. "Chỉ có anh ta sẽ không
đón ý nói hùa theo con ... con chính là muốn anh ta!" Phụ nữ cũng có lúc giống như đàn ông, không có được chính là tốt nhất.
"Bảo bối,
lần này cha con ra mặt để con tới chăm sóc mẹ nó, con chịu khổ cực sao?" Bà đau lòng nhìn đứa con gái. Không hiểu sao muốn làm hỏng việc này.
"Mẹ. Con mặc kệ, mẹ bảo cha nói chuyện với Vân Dật Bạch, con muốn làm vợ
chưa cưới của anh ta!" Lam Đình nũng nịu kéo cánh tay mẹ khẩn cầu. Chỉ
cần trở thành người của mình, cô còn sợ anh không là của cô nữa sao?
Nghe vậy, mẹ Lam có chút khó xử, "Bảo bối, chuyện công tác của cha con mẹ còn không được tham gia! Việc này ..."
"Mẹ. Không phải mẹ yêu bảo bối nhất sao? Mẹ. Mẹ nói giúp con một chút! Vân
thị cũng là một công ty xuất sắc. Chỉ cần xong chuyện này. Cha cũng có
thể ngẩng cao đầu. Không để cho kẻ khác giẫm lên đầu mẹ!"
Phía
sau một người đàn ông xuất sắc có không ít người phụ nữ. Cha cô cũng
vậy. Trừ mẹ ra, bên ngoài ông còn có một người tình, hơn nữa rất dễ nhận ra ông thích người tình còn hơn cả con cái. Tại sao? Cùng là con gái,
tại sao cô lại không chiếm được sự quan tâm của cha?
Mẹ Lam rũ mắt xuống, trấn an nói, "Bảo bối, ông ta có lúc cũng là thân bất do kỷ!"
"Con tuyệt đối không cho phép đàn ông của con có bất kỳ người phụ nữ nào bên ngoài!" Lam Đình giận nuốt không trôi nói, nắm chặt quả đấm chăm chăm
nhìn phía trước.
Mẹ Lam bị nét mặt của con gái dọa sợ, "Bảo bối,
không thể! Mẹ sẽ thay con nói chuyện cùng cha. Những lời này con không
thể nói trước mặt cha con."
"Tại sao không thể? Phụ nữ nên vì đàn ông mà nhẫn nhịn trong lòng sao?" Lam Đình không hiểu hỏi.
"Bảo bối, đích thực là cha con cần chúng ta. Nhưng ông ta cũng sẽ không
buông tha cho Lam thị. Đã nhiều năm như vậy, Lam thị sớm đã không còn là cái ban đầu của nhà chúng ta rồi!" Mẹ Lam sớm hiểu được điều này.
Sông có khúc người có lúc. Năm đó, bà lợi dụng thân phận lấy được người đàn
ông này. Mà bây giờ người đàn ông này đầy đủ lông cánh, bà sớm đã không
thể khống chế được rồi.
"Mẹ. Dù sao đi nữa con mặc kệ, con tuyệt đối không cho phép Vân Dật Bạch có người khác bên cạnh!"
Thi Tĩnh, Thi Tĩnh! Ngược lại tôi muốn xem, cô sử dụng thủ đoạn gì giữ Vân Dật Bạch bên mình đấy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...