Bên trong phi trường, không biết Vân Dật Bạch đã nâng tay xem thời gian tới lần thứ mấy.
Cái tên Lăng Thiếu Dương này, nhờ cậu ta mang tài liệu cho mà lại lề mà lề mề tới vậy.
Kéo cặp tài liệu từ trong phòng chờ VIP của phi trường ra, Vân Dật Bạch dừng ngay tại chỗ.
Không phải khách hàng có vé VIP thì không được vào, cho dù Thi Tĩnh có giải
thích như thế nào đi nữa, người ta cũng không để ý tới cô. Chỉ giữ cô ở
ngoài cửa. Đúng lúc đó, Vân Dật Bạch đi ra trông thấy.
Thi Tĩnh đang cầm trong tay mã số máy bay mà Lăng Thiếu Dương đưa cho cô. Vất vả lắm mới tìm được, cô lại thấy Vân Dật Bạch.
“Tôi thật sự chỉ muốn đưa đồ thôi mà, anh không cần cho tôi vào đâu, có thể
chuyển lời giúp tôi được chứ?” Thi Tĩnh không biết cô đã nói câu này lần thứ mấy nữa.
“Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể cho cô vào!”
“Tôi không vào, anh giúp tôi gọi Vân Dật Bạch là được!”
“Xin lỗi tiểu thư, chúng tôi không thể làm phiền khách hàng nghỉ ngơi!”
“Tôi…” Thi Tĩnh còn muốn nói thêm, cô phải đưa một vật rất quan trọng, đúng
lúc này cô thấy Vân Dật Bạch đứng ngay trước mặt. Cô xả giận mắng, “Rốt cuộc cũng nhìn thấy anh!” Trong giọng cô có vài phần kích động.
Vân Dật Bạch nhướng mày, cười nhạt nói, “Lần đầu tiên thấy, cô đến để gặp mặt tôi à.”
Nhất thời Thi Tĩnh không biết nói sao, trầm lặng một hồi cô mới đưa tập tài liệu trong tay cho anh, “Đồ của anh này!”
Vân Dật Bạch đưa tay nhận lấy, liếc mắt nhìn, lông mày nhăn lại, ngẩng đầu
ngưng mắt nhìn Thi Tĩnh, “Lăng Thiếu Dương để cô đem tới?”
“Phải!”
Cất tài liệu vào trong cặp, vẻ mặt Vân Dật Bạch kì dị nhìn cô một cái…
Chợt mở miệng hỏi, “Thi Tĩnh, thì ra cô chuyên nghiệp vậy…”
Không hiểu sao anh lại nói vậy, Thi Tĩnh vẫn nói cho anh biết sự thật "Máy tính"
Mười phút sau khi ngồi bên Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh lúc này mới hoàn hồn. Cơ
thể cô cứng lại nhìn Vân Dật Bạch ngồi bên cạnh, "Tại sao lại dẫn tôi
đến đây"
Kể từ lúc cầm tài liệu lên máy bay Vân Dật Bạch không
nói tiếng nào, “Lăng Thiếu Dương không nói cho cô biết, vốn cậu ta phải
theo tôi ra nước ngoài sao?”
Thi Tĩnh nhất thời tức cười.
Anh ta không có nói!
Không đúng, có phải ý anh muốn nói, giờ cô phải theo Vân Dật Bạch đi công tác?!
Thi Tĩnh kinh ngạc mở to hai mắt, nhất thời luống cuống, “Không không không, tôi muốn xuống!” Nói xong cô liền đứng dậy.
Giây tiếp theo, cô liền bị kéo xuống, bịch một tiếng cô lại ngồi trở lại. Cô dùng sức bỏ tay Vân Dật Bạch ra, “Anh đừng kéo tôi. Tôi muốn xuống.” Cô không muốn phải ra nước ngoài một mình với anh.
“Máy bay đã cất
cánh rồi, cô làm loạn cái gì chứ.” Cánh tay dùng sức ôm chặt cô, giữ cô
trong ngực. Vân Dật Bạch gầm nhẹ ra tiếng.
“Hả? Tôi không muốn ra nước ngoài với anh.” Thi Tĩnh sợ hãi kêu lên. Lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trên máy bay.
Vân Dật Bạch tối mặt, “Cô câm miệng cho tôi!” Anh đã thấy nhân viên phục vụ ân cần đi tới.
Ánh mắt nữ tiếp viên hàng không ân cần nhìn Thi Tĩnh đang bị giữ chặt trong ngực người khác, “Vị tiểu thư này, cô có việc gì không?”
Thi Tĩnh vội vàng đưa mắt nhìn Vân Dật Bạch, rồi lại nhìn nữ tiếp viên hàng không, “Không có việc gì đâu!”
“Cô thật sự không cần giúp gì chứ?” Nữ tiếp viên hàng không dịu dàng hỏi.
“Không cần, không cần!” Thi Tĩnh vội vàng nói qua. Hông của cô sắp bị thít chặt rồi!
“Được, chúc cô đi đường vui vẻ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...