Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Thi Tĩnh không giãy dụa nữa, gương mặt khẽ mỉm cười khiến Vân Dật Bạch tỉnh táo lại.

Khóe miệng hiện lên nụ cười gian trá, bàn tay của hắn chuyển xuống, nắm lấy cằm cô,

thân thể Vân Dật Bạch hơi nghiêng xuống.

Nâng cằm Thi Tĩnh lên, Vân Dật Bạch lạnh nhạt nói, “ Cô nghĩ rằng làm như vậy có thể

chết được sao? Thi Tĩnh, cô hay lắm!” Dứt lời, giống như là trừng phạt Thi
Tĩnh, hắn hung hăng cắn cánh môi không còn chút máu nào của cô.

Hô hấp bị ngăn cản, Thi Tĩnh dùng sức giãy dụa. Môi Vân Dật Bạch đè thật chặt lên môi

Thi Tĩnh, cô trợn to hai mắt nhìn gương mặt đang áp sát của Vân Dật Bạch.

Môi lưỡi giao nhau, đây là chuyện mà Thi Tĩnh không muốn. Trong phòng tắm, một màn

kiều diễm ập đến, trong khoảnh khắc đó gương mặt nhợt nhạt của cô trong khoảnh

khắc chợt ửng hồng, quyến rũ mê người. Tay bị thương nên không có cách nào đẩy hắn

ra, hiện tại cô chỉ có thể để mặc cho hắn chém giết.


Đợi cô an tĩnh trở lại, Vân Dật Bạch lùi người lại phía sau, trên mặt không chút gợn sóng.

Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, hắn nhếch môi, “ Không giãy giụa?” Mắt Vân Dật Bạch

dán chặt vào đôi môi vì bị hắn gặm cắn mà sưng đỏ lên của Thi Tĩnh, con ngươi tĩnh mịch

chợt lóe lên tia sáng kì dị.

Bộ dáng hiện nay của cô có thể giãy dụa? Thi Tĩnh nuốt hận, nhìn thẳng vào mặt Vân Dật

Bạch, nói: “ Xem như bị chó cắn một miếng thôi. Chẳng lẽ muốn cô cắn lại sao?”

Cô mắng hắn là chó!

Mặt Vân Dật Bạch đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói “ Thi Tĩnh, cô mắng tôi!”

“ Cô mắng hắn sao? Vân Dật Bạch, hắn đang tự nhận mình là chó?” Thi Tĩnh trả lời lại

một cách đầy mỉa mai.

“Thi Tĩnh, gan cô thật lớn!” Vân Dật Bạch gầm nhẹ.

Nếu không phải hắn nhìn thấy bộ dáng không có sức sống của cô hiện tại, hắn nhất định

sẽ “tận tình” dạy dỗ cô.

“ Lá gan của tôi rất nhỏ.” Thi Tĩnh khẽ liếm cánh môi khô nứt. Lúc nói lời này cô không

dám nhìn thẳng vào mắt của hắn.

“ Tôi lại thấy gan cô lớn lắm!” Vân Dật Bạch cười lạnh một tiếng, “ Tay cô sao lại thế

này?”

“Không có việc gì!” Thi Tĩnh tức giận nói. Cô nhìn lên cánh tay đang bó bột của bản thân

thầm nghĩ sẽ không nói cho hắn biết cánh tay này đã bị gãy hai lần.


Nhìn ra cô không muốn nói, Vân Dật Bạch hừ lạnh, “ Cô tốt nhất là nói cho rõ ràng, bây

giờ cô là người của nhà họ Vân, sống chết của cô là do tôi quyết định!”

Trong lòng Thi Tĩnh nhất thời khổ sở, cô khẽ gật đầu, “ Tôi hiểu rõ!” Sao cô có thể quên

chứ! Vân Dật Bạch là loại ác ma chuyên dùng lời nói cay độc để uy hiếp cô.

“Không được sự cho phép của tôi, cô không được để bản thân xảy ra chuyện gì!” Vân

Dật Bạch âm thầm nói nhỏ.

“ Anh yên tâm, tôi còn luyến tiếc cái mạng nhỏ này lắm!”

“Tốt nhất là như vậy!” Dứt lời, Vân Dật Bạch xoay người rời đi.

Chỉ một lát sau, Louie mặc áo blue trắng, trên cổ treo ống nghe bệnh lảo đảo đi vào, nụ

cười trên mặt rất khó làm cho người ta tin tưởng hắn là một bác sĩ. Vậy mà không ngờ

hắn lại được các bạn nhỏ hết sức yêu mến.

“Hai!” Sau khi Louie đi vào liền cùng Thi Tĩnh chào hỏi.

“ Chào anh!” Thi Tĩnh kinh ngạc mở miệng, hắn là bác sĩ sao?

“ Tôi là bác sĩ điều trị của cô, Louei. Chắc cô đã nghe anh Dật Bạch nhắc qua rồi chứ? Tôi


là bạn thời đại học của Dật Thanh.” Louei tự giới thiệu mình.

Bạn thời đại học của Dật Thanh?

Thi Tĩnh lắc lắc đầu, cô chưa nghe Dật Thanh nói qua người này. Vân Dật Bạch cũng

không đề cập đến.

“Không có sao? Không sao, bây giờ cô biết là được!” Louei cười nói, “ Cánh tay của cô bị

gãy xương, nghỉ ngơi chừng mười ngày nửa tháng là sẽ ổn. Trong khoảng thời gian này,

không được vận động quá sức!” Hắn đọc bệnh án của cô. Nói tiếp, “ Đúng rồi, anh Dật

Bạch sẽ cho người đến chăm sóc cô, ba ngày sau nếu không có điều gì bất thường sẽ

được xuất viện”.

“Cảm ơn anh!” Thi Tĩnh lẩm bẩm nói.

Vân Dật Bạch tìm người chăm sóc cô? Chuyện này có khả năng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui